Thời gian không thể quay ngược trở lại, do đó, lời thể cảm động nhất không phải là “Anh yêu em”, mà là “Ở bên nhau”.
Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.
Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì bạn chưa thể biết ai là người đi cùng bạn đến hết cuộc đời. Có lúc bạn gặp một người tưởng người ấy chính là người mình tìm. Quay đầu nhìn lại thực sự người ấy cũng chỉ là người đem lại cho bạn những cái mà bạn cần trong một quãng đường mà thôi.
Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.
Em đừng đợi, vì chưa chắc anh đã đợi. Sẽ có một ngày em hiểu rằng, con người ta ai cũng phải yêu thương bản thân mình trước.
Những gì phải qua rồi sẽ qua, cho dù không qua được cũng chỉ để ở trong lòng, lâu dần rồi cũng sẽ từ từ bay theo gió.
Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó, nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ: bờ trái mềm yếu, bờ phải lạnh lùng; bờ trái cảm tính, bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ, đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta, còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng, còn bờ phải là cuộc sống.
Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó, nó phân trái tim chúng ta thành hai bờ: bờ trái mềm yếu, bờ phải lạnh lùng; bờ trái cảm tính, bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng, ước mơ, đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta, còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của đủ mọi loại quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta – bờ trái là giấc mộng, còn bờ phải là cuộc sống.
Sự hy sinh của con người trong tình yêu không tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc mà họ giành được, người càng muốn yêu lại càng không được yêu…
Nên biết rằng, người thận trọng nhất một khi đã liều thì còn điên cuồng hơn những người bình thường rất nhiều. Giống như bàn tay không biết viết chữ, nét bút đầu tiên thường vạch ra ngoài dòng kẻ. Bởi vì họ chưa nếm trải nên không biết ranh giới ở đâu.
Đa số mọi người đều là một sợi dây, có người rất ngắn, giá trị thấp, gỡ mấy nút thắt ra thì cũng có chỗ dùng được; có người lại rất dài, có thể dùng vào rất nhiều việc nhưng rất dễ xoắn lại với nhau và rối tinh rối mù, lúc cần thì bắt buộc phải tốn nhiều công sức để gỡ bỏ, mà nếu gỡ quá nhiều sẽ thấy thừa; đương nhiên, nhiều hơn cả là những người như một sợi dây không dài không ngắn, dùng vào một chỗ thích hợp thì tất nhiên sẽ không thể nào tốt hơn, song đổi một nơi khác sẽ biến thành phế phẩm.
Sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi.
Được dõi theo người mình yêu, được biết rằng trong tim người ấy có chỗ dành cho mình, thì dù bản thân phải bước đi trong bóng tối, cũng vẫn là hạnh phúc.