Một đứa trẻ bị ép lớn lên, cho dù bề ngoài điềm tĩnh, kiêu ngạo thế nào, cũng vẫn chỉ là đứa trẻ. Đứa trẻ này luôn làm những việc mà mình cho là đúng, kết quả lại làm tổn thương chính mình và người khác.
Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là một áng mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.
Em đừng đợi, vì chưa chắc anh đã đợi. Sẽ có một ngày em hiểu rằng, con người ta ai cũng phải yêu thương bản thân mình trước.
Thật ra thì sự tin tưởng và hạnh phúc cơ bản không cần phải thề thốt. Không xa không rời cho đến giờ chẳng qua chỉ là một lời dối trá.
‘Câu hỏi cuối cùng – anh yêu em không?’ Đây là câu hỏi ngu xuẩn nhất thế gian, cũng là câu hỏi mà phụ nữ trên toàn thế giới thích tra hỏi nhất. Đàn ông thường chê phụ nữ lãng nhách, thực ra phụ nữ cũng biết câu hỏi này là ngốc nghếch, nhưng họ vẫn muốn đi tìm đáp án hết lần này đến lần khác. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì phụ nữ rất quan tâm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà trái tim khác đem lại cho họ. Mặc dù câu trả lời mà người đàn ông đưa ra phần lớn đều hư vô, nhưng họ cần khoảnh khắc an ủi đó.
Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó, nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ: bờ trái mềm yếu, bờ phải lạnh lùng; bờ trái cảm tính, bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ, đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta, còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng, còn bờ phải là cuộc sống.
Những chuyện mà người trưởng thành hiểu được càng nhiều thì không gian để chứa dũng khí trong lòng càng nhỏ bé, không dễ dàng làm những chuyện sai lầm, nhưng cũng vì thế mà thường bỏ lỡ mất vận may của cái đúng.
Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì bạn chưa thể biết ai là người đi cùng bạn đến hết cuộc đời. Có lúc bạn gặp một người tưởng người ấy chính là người mình tìm. Quay đầu nhìn lại thực sự người ấy cũng chỉ là người đem lại cho bạn những cái mà bạn cần trong một quãng đường mà thôi.
Những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi không nhìn thấy cũng đành chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát hiện ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua kẽ tay.
Chuyện tốt, hễ bất cẩn một chút sẽ bỏ lỡ, có khả năng sẽ không còn xuất hiện nữa nhưng chuyện xấu thì bất chấp bạn có trốn tránh thế nào, nhưng gì phải đến vẫn sẽ đến.
Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.