Thứ gọi là tình yêu, khi vướng vào đã là một loại hạnh phúc, cho dù thất bại cũng có mùi vị riêng của nó.
Nếu một người đàn ông chấp nhận vứt cho bạn cả đống tiền, điều đó chưa chắc bởi vì anh ta yêu bạn, mà chính là vì anh ta không có cách nào để yêu bạn.
Nếu biết bài hát nào nghe vào sẽ buồn thương, thì có thể không nghe nữa. Vậy nếu như biết rõ yêu một người sẽ rất đau lòng, có thể khiến bản thân mình không yêu nữa được không?
Hóa ra cảm giác yêu thương một người cũng giống như vẽ hình lên một tờ giấy trắng, bất kể là vẽ ra cảnh ngày xuân tươi đẹp, hay cảnh lá vàng rơi điêu tàn, cũng đều là cảnh tượng đã hằn sâu ở trong tim, vĩnh viễn không bao giờ phai màu.
Cuộc đời con người như một vở kịch, không sợ hết vở người người tứ tán mà chỉ sợ phải diễn một mình trong cô đơn.
Buông tay không phải vì không yêu, mà là vì vô tình phát hiện bản thân đã trở thành chướng ngại hạnh phúc của người kia.
Mỗi ngày trên thế giới này đều có vô vàn những cơ hội và những con người đều lướt qua bên ta. Ở mỗi nơi nào đó đều có những cảnh bi hoan ly hợp trong phút giây ngắn ngủi. Có thể chỉ một phút sau, khi quay đầu lại, bóng dáng người ấy đã không còn ở đó, để rồi suốt cả cuộc đời, ra không bao giờ có thể trong thấy người ấy nữa.
Thực ra mỗi một tình yêu đều bắt nguồn từ sự ngẫu nhiên, có thể là những ánh mắt giao nhau, có thể là tình cờ chạm mặt trên đường, dù không cố ý nhưng lại giống hệt một tia sáng mặt trời rọi thẳng vào tim, sau đó nở rộ thành muôn vàn ánh sáng rực rỡ soi rọi mọi ngõ ngách tâm hồn. Chỉ có điều đôi lúc vì không để ý đến tình cảm của mình mà cứ sợ hãi, tự ti, tự tôn, thành kiến, kiêu ngạo nên mới để lỡ mất bao nhiêu cơ hội, chịu tổn thương và xa cách.
Rơi lệ cũng cần có dũng khí, cho nên thời điểm làm người ta khóc, lưu lại nước mắt nhất định phải thật đáng giá.