Những đoạn trích dẫn hay và độc đáo trong các tác phẩm văn học, điện ảnh hoặc, lời nói của người nổi tiếng.Tất cả được tập hợp để tạo nên kho tàng những trích dẫn hay của DanhNgon.Net
Trong đời người ta sẽ bị ném đá một vài lần, đau lắm lắm nhưng chết vì mấy cục đá đó thì lãng phí quá…
Em à, theo anh thấy, thứ ấm áp nhất trên cõi đời này không phải là một cái ôm, mà chính là một cái chăn. Nó rất trung thành, khi em lạnh, nó sẽ luôn ở bên em, trừ khi em nóng, thích ngủ nude, em ruồng rẫy nó. Còn ôm ấp á? Cái đứa ôm em sẽ có ngày trao hơi ấm cho đứa khác thôi, bất chấp em có nude chạy theo van nài nó.
Một ngày nào đó trên thế giới rộng lớn này chúng ta sẽ gặp được một người thuộc về riêng mình, một người bạn, một nửa tâm hồn, người mà chúng ta có thể kể cho họ nghe về những giấc mơ của mình.
Người ấy sẽ là người giúp bạn gạt đi những sợi tóc rối vương nơi khoé mắt, khoé môi. Người ấy sẽ là người mang đến cho bạn những bông hoa khi bạn không ngờ nhất, là người sẽ ngắm nhìn khuôn mặt của bạn những lần bạn say sưa trong một cuốn truyện hay một bộ phim nào đó. Sẽ là người gọi điện chúc ngủ ngon, hay đơn giản chỉ để nói rằng người ấy đang nhớ bạn.
Người ấy sẽ là người nhìn vào mắt bạn và nói rằng bạn là người tuyệt vời nhất mà họ từng gặp, và có lẽ đó sẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, bạn thực sự tin rằng đó là sự thật…
Quên không có nghĩa là xóa sạch ký ức, quên là không để nó vương vấn trong tâm trí chúng ta nữa. Quên cũng không có nghĩa là chúng ta khiến những kỷ niệm thành con số không tròn trĩnh, quên là để “kỉ niệm chỉ còn là kỉ niệm”.
Như thế là một cách chúng ta tôn trọng người cũ, tôn trọng người mới và tôn trọng chính mình.
Thỉnh thoảng bạn sẽ mong muốn đến vội vã nói chuyện với một người. Chỉ là điều gì đó thật bé, thật vụn vặt thôi, kiểu cái cây ngoài cửa sổ tự nhiên bớt xanh hay cơn mưa chiều nay khiến bạn thèm ăn ngô nướng. Nhưng rồi bạn dừng lại. Vì bạn nhận ra người ấy đã trở thành một người khác mất rồi…
Và nó thật tệ. Bởi bạn nhớ họ biết bao!
Có những ngày mà điều duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là ngước lên nhìn trời rồi cam chịu cười nhạt bằng thứ cảm xúc khiên cưỡng, xong thở dài: “Thôi kệ, tới đâu thì tới, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa!
Em không thấy vui, chỉ thấy lạc lõng. Thế giới ngoài kia không có thứ em tìm kiếm…
Thỉnh thoảng, trên chuyến hành trình dài, đeo tai nghe, bật nhạc, lại tự hỏi, liệu có ai đứng chờ mình ở cuối bến bình yên?
Chúng mình thức dậy mỗi ngày đều mong thấy được mình bên người mình yêu. Thiên đường của người này, đôi khi, chỉ là ánh mắt, bờ vai, tấm lưng, đôi bàn tay của người kia.
Khi bạn thực sự quan tâm đến ai đó, lỗi lầm của họ sẽ không bao giờ có thể thay đổi được tình cảm của bạn. Bởi chỉ lý trí là nổi giận, còn trái tim mãi mãi giữ những nhịp yêu thương…
Một ngày nào đó trên thế giới rộng lớn này chúng ta sẽ gặp được một người thuộc về riêng mình, một người bạn, một nửa tâm hồn, người mà chúng ta có thể kể cho họ nghe về những giấc mơ của mình.
Người ấy sẽ là người giúp bạn gạt đi những sợi tóc rối vương nơi khoé mắt, khoé môi. Người ấy sẽ là người mang đến cho bạn những bông hoa khi bạn không ngờ nhất, là người sẽ ngắm nhìn khuôn mặt của bạn những lần bạn say sưa trong một cuốn truyện hay một bộ phim nào đó. Sẽ là người gọi điện chúc ngủ ngon, hay đơn giản chỉ để nói rằng người ấy đang nhớ bạn. Người ấy sẽ là người nhìn vào mắt bạn và nói rằng bạn là người tuyệt vời nhất mà họ từng gặp, và có lẽ đó sẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, bạn thực sự tin rằng đó là sự thật…
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi…