Những đoạn trích dẫn hay và độc đáo trong các tác phẩm văn học, điện ảnh hoặc, lời nói của người nổi tiếng.Tất cả được tập hợp để tạo nên kho tàng những trích dẫn hay của DanhNgon.Net
Cái gì có nhiều quá tốt quá, thì sợ sẽ nhanh mất, giống như một dòng chảy chảy qua đám cỏ xanh, thoáng chốc hoa tàn, chim bay, sông cạn…Vì hạnh phúc quá, nên càng thấy sợ nỗi khổ đau.
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi…
Hai người vì sao lại tranh cãi, vĩnh viễn không phải vì không còn tình cảm với nhau, mà là tình cảm quá đỗi sâu đậm. Khi hai người yêu thương nhau, một chút mâu thuẫn thôi cũng khiến đối phương tổn thương rất nhiều. Bởi vì coi trọng đối phương, vậy nên mới không thể buông tay được. Thực ra, như vậy quả rất đáng tiếc. Nếu như không yêu, chia tay thì thôi, chẳng hề gì. Nhưng vì có tình cảm, vậy nên hãy rộng lòng và nhẫn nhịn nhau một chút. Tình yêu một đời không phải là không bao giờ tranh cãi, mà là không bao giờ buông tay. Bởi vì yêu nên mới kiên trì ở bên nhau.
Hãy nắm tay để em có thể bước cùng anh qua mọi nẻo đường, để anh dắt em chạy trên những cánh đồng lộng gió, để ta không lạc mất nhau giữa đường phố xô bồ, giữa những ồn ào của thường nhật, giữa những dối lừa của cuộc sống bon chen này. Nắm tay em thật chặt, ta mãi đi chung một con đường, cùng nhau trải qua nhiều mùa yêu thương nữa.
Một mình trên đường là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp mình, thấy mình như con bướm cứ chập chờn, chập chờn, không ai nắm bắt được. Vậy là không cần diễn, không cần đối phó; vậy là gương mặt cứ mềm ra, ngây ngây; vậy là ý nghĩ mông mênh, vu vơ không ra đầu cuối, đang nhớ người này, sực nhớ người kia…
Đôi khi tôi chỉ mong sao được yên tĩnh một mình, không có bất cứ điều gì có thể làm phiền thôi. Đừng nói tôi lạnh lùng, cũng đừng nói tôi vô tình. Tôi thể hiện rằng mình không quan tâm, trên gương mặt tôi thể hiện rằng sao cũng được, nhưng liệu ai biết có những khi trong thâm tâm tôi cuộn sóng lao đến cùng cực của sự thất vọng.
Đàn bà sinh ra để khó đoán, bởi thế từ “phụ nữ” hẳn chưa đủ rộng mênh mông để đựng mọi nghĩa về một nửa thiên hạ: là đàn bà.
Đàn bà, có thể mất người đàn ông của mình chỉ vì tin tưởng quá. Nhưng cũng có thể mất anh ta bởi vì quá đa nghi.
Trong một mối quan hệ:
Đàn bà, đừng bao giờ kiểm soát đàn ông đến mức ngạt thở.
Nhưng cũng đừng bao giờ để anh ta bị bơ vơ.
Em à, theo anh thấy, thứ ấm áp nhất trên cõi đời này không phải là một cái ôm, mà chính là một cái chăn. Nó rất trung thành, khi em lạnh, nó sẽ luôn ở bên em, trừ khi em nóng, thích ngủ nude, em ruồng rẫy nó. Còn ôm ấp á? Cái đứa ôm em sẽ có ngày trao hơi ấm cho đứa khác thôi, bất chấp em có nude chạy theo van nài nó.
Gia đình không phải luôn luôn là những người cùng một dòng máu. Đó là những người hiện diện trong cuộc đời bạn mong muốn bạn ở lại trong cuộc đời họ; những người chấp nhận con người thật của bạn. Đó là những người sẵn sàng làm bất cứ điều gì để nhìn thấy nụ cười của bạn và yêu thương bạn cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa.
Tôi thích những mối tình câm, tình thầm. Tôi tưởng tượng đó là những mối tình da diết, sâu sắc. Mãi mãi chẳng dám nói thật lòng, cho đến cuối đời, tình ấy vẫn bàng bạc, rập rờn và mỗi khi có dịp đi qua chỗ ngồi cũ, con đường cũ, gương mặt cũ… ta bỗng thấy nhói ran.Chắc là khó chịu lắm, khi yêu mà giả bộ không yêu, khi buồn cố diễn mặt vui, khi đau tình phải tỏ ra vô tình…
Khi người ta mới yêu nhau, người ta hay hứa, hứa những chuyện hay ho như đi cùng nhau đến cả đời.Khi người ta đang yêu nhau, người ta cũng hứa, hứa những chuyện dằn lòng, rằng lúc khó khăn sẽ không ai trong hai đứa bỏ người còn lại.
Và khi người ta hết yêu nhau, người ta quay lưng. Dõi theo sự quay lưng đã là khó khăn ở tột đỉnh, vậy mà người ta vẫn bước nhanh đến vô thức.Để những lời hứa khi xưa rơi mất đâu đó giữa một mớ kỷ niệm xót xa.