Đó là vấn đề với việc uống rượu, tôi nghĩ, trong khi rót cho mình một ly; nếu chuyện tồi tệ xảy ra, bạn uống để cố quên. Nếu chuyện tốt đẹp xảy ra, bạn uống để chúc mừng; và nếu không có chuyện gì xảy ra, bạn uống để khiến chuyện xảy ra.
That’s the problem with drinking, I thought, as I poured myself a drink. If something bad happens you drink in an attempt to forget; if something good happens you drink in order to celebrate; and if nothing happens you drink to make something happen.
Tôi cảm thấy muốn khóc nhưng không hề rơi lệ. Đó chỉ là một kiểu bệnh u sầu, buồn tới bệnh, khi bạn không thể cảm thấy tồi tệ hơn nữa, tôi nghĩ bạn sẽ cảm thấy như vậy. Tôi nghĩ ai cũng thỉnh thoảng cảm thấy như vậy, nhưng tôi nghĩ tôi mình thấy vậy rất thường xuyên, quá thường xuyên.
I felt like crying but nothing came out. it was just a sort of sad sickness, sick sad, when you can’t feel any worse. I think you know it. I think everybody knows it now and then. but I think I have known it pretty often, too often.
Không gì tồi tệ hơn sự cô độc nhưng thường phải mất hàng thập kỷ để nhận ra điều này. Và thường thì khi bạn nhận ra, đã quá muộn, và không gì tồi tệ hơn quá muộn.
There are worse things than being alone but it often takes decades to realize this. And most often when you do, it’s too late, and there’s nothing worse than too late.