Tình cảm không thể miễn cưỡng. Nếu thật lòng thích một người thì hãy để người ấy đi làm những chuyện người ấy muốn làm, để người ấy đi yêu những người mà người ấy muốn yêu… Thật lòng thích một người chính là học được cách trở nên kiên cường vì người ấy, đừng để người ta lo lắng, đừng để người ta bận lòng…
Lúc còn trẻ không biết, cứ nghĩ rằng chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nổi… Nhưng sau khi trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những tháng ngày dài đằng đẳng của một kiếp người, thì không có gì là không thể tha thứ, là không thể không buông tay.
Đây chính là tình yêu, không có sự lý trí và tính toán nào nhanh hơn sự rung động bất chợt. Khi trái tim đã rung, mọi logic gì đều không tồn tại.
Con người đôi khi rất bi ai. Lúc có đường lui thì luôn luôn kiên quyết lao đầu về phía trước. Đến khi chẳng còn đường về, quay đầu nhìn về phía bờ bên kia, mới phát hiện ra bản thân mình đã bỏ lỡ thứ mơ ước nhất. Thế nên con người chỉ có thể tự ép bản thân không được quay đầu lại nhìn, tiếp tục đi về phía trước.
Yêu, không từng trải qua thì không biết vị ngọt ngào của nó. Trải qua rồi mới hiểu được nó cay đắng, nhưng lại khiến cho người ta không ngừng được!
Thật ra, từ khi mới bắt đầu sinh ra, con người dù thế nào cũng phải trải qua gian khổ. Người thiện lương sẽ lựa chọn kết luận gian khổ là sai lầm của chính bản thân mình, cố gắng tự mình làm tốt hơn. Người ác độc sẽ quy kết gian khổ là sai lầm của người khác, nếu anh ta sống không tốt, anh ta cũng không để cho người khác sống tốt.
Thời gian thật là một thứ gì đó rất tuyệt diệu, vết thương sâu bao nhiêu đều có thể điều trị khỏi, ngay cả nỗi đau đớn xé rách tim gan đều có thể yên bình trở lại.
Đời người rất ngắn, mà cũng rất dài, chớ lo lắng cho tương lai không thể biết trước, càng không cần lưu lại cho dĩ vãng những nuối tiếc không thể vãn hồi. Con người đừng nên hy vọng cả đời mình không gặp phải thất bại suy sụp, không trải qua những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời, cũng như không bao giờ chịu tổn thương hay chỉ trích, điều đó là không thể! Chỉ cần vào lúc sắp đi đến cuối con đường đời, quay đầu nhìn lại quá khứ, có thể nói với chính mình: Tôi đã nỗ lực, đã từ bỏ, đã thành công, đã thất bại, nhưng tôi không có gì tiếc nuối, tôi đã không làm cho người thân, người yêu, bạn bè mình thất vọng… Đó chính là một cuộc đời hoàn hảo!
Phụ nữ nếu lấy chồng nhất định phải cưới một người đàn ông có hoàn cảnh gia đình tốt, không phải vì tiền mà vì con người. Bởi vì hoàn cảnh gia đình tốt thì người đàn ông sẽ có được giáo dục tốt, biết cách xử sự, thậm chí có nhân cách tốt.
Nếu không mất đi, sẽ không thể nào hiểu được giá trị của nó. Nếu không mất rồi mới tìm lại được, sẽ không thể hiểu đau khổ là như thế nào.
Một người đàn ông hấp dẫn nhất không phải là lúc hắn chân thành nói câu “Anh yêu em” mà là lúc hắn nói về chí hướng của mình, kiên định cùng cố chấp.
Có một thứ tình cảm vô cùng chân thật đó là – tình thân. … Gia đình mới chính là chỗ dựa thân tình và gắn bó nhất. Tình yêu ở trong con người thực sự cũng chỉ có thể duy trì được một năm. Khi một năm qua đi, tình cảm mãnh liệt không còn, nhiệt huyết cũng không còn, chỉ khi tình yêu đó biến thành tình thân thì càng ngày càng trở nên sâu sắc.
Số mệnh của hoa anh đào thật thê lương, thân cây cứng cáp không biết đã thai nghén qua biết bao mùa nóng lạnh, nhưng lại chỉ có thể rực rỡ giữa nhân gian một thoáng mà thôi… Không! Một thoáng rực rỡ ấy cũng chính là sự vĩnh hằng! Những thứ tốt đẹp chỉ cần từng có đã là đủ rồi…
Tình yêu có đôi khi kỳ diệu như thế, biết rõ bản thân đã yêu lầm người, nhưng vẫn không thể tự kiềm hãm mà rơi vào lưới tình! Cho dù có bị thương, chung quy vẫn không thể dứt bỏ.
Tình yêu thật ra là cái gì? Vì cớ gì dù biết rõ không có khả năng cho kết quả vẫn không thể buông tay? Bởi vì, yêu thương một người, khi ngọt ngào thực sự rất ngọt, lúc khổ đau… thì cũng vẫn ngọt…