Life is the desert, life the solitude, death joins us to the great majority.
Cuộc đời là sa mạc, cuộc đời cô độc, cái chết đưa chúng ta trở về với nhân loại.
Tình yêu là đốm lửa của cuộc sống, là sự thăng hoa của tình bạn, là sự hợp nhất của tâm hồn. Nếu nói cảm tình của nhân loại có thể phân biệt đẳng cấp, tình yêu luôn thuộc về một cấp cao nhất.
Trước khi chúng ta đến, thế giới này không thiếu thứ gì, sau khi chúng ta đi, nó vẫn không thiếu thứ gì.
Có hai loại người ôm hận mà chết: một loại là có tiền tài mà chưa được hưởng, một loại có tri thức mà chưa thực hành.
Một người sống đơn độc một nơi có thể mất đi, nhưng hai người sống với nhau có thể được cứu.
Con người, ai cũng muốn dựa vào kẻ mạnh nhưng thực sự chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi muốn làm một người nhỏ bé nhất trong nhân loại có ước mơ và có mong muốn hoàn thành ước mơ chứ không muốn làm một người vĩ đại không có ước mơ, không có mong muốn.
Trong những hoàn cảnh khác nhau, tình cảm của nhân loại biến ảo vô thường làm sao! Những thứ hôm nay chúng ta thích, thường là những thứ ngày mai chúng ta ghét, những thứ hôm nay chúng ta theo đuổi thường là những thứ ngày mai chúng ta né tránh, những thứ hôm nay chúng ta mong muốn thường là những thứ ngày mai chúng ta sợ hãi, thậm chí là hồn siêu phách lạc.
Bí quyết quen thuộc của nhân vật vĩ đại là: khi gắng hết sức mình làm tròn trách nhiệm, họ không thể có được bạn bè, nhưng họ nhất định có nhiều kẻ thù
Tình yêu của nhân loại là sự kết hợp của tâm hồn và thể xác, trí tuệ và tư tưởng, hạnh phúc và nghĩa vụ.
Tự do tuyệt đối của một cá nhân là điên cuồng, tự do tuyệt đối của một quốc gia là hỗn loạn.
Một người đến khi không thể lừa dối mình, anh ta cũng không thể sống tiếp trên đời nữa.
Con người không nhìn thấy hư vô che phủ mình, cũng không nhìn thấy vô cùng nuốt mất mình
Con người mới là chí cao vô thượng, là cả một thế giới – thế giới phức tạp, thú vị, sâu sắc.
Trong lịch sử nhân loại, nếu cắt bỏ những sự tích của những mộng tưởng, ai còn muốn đọc lịch sử khô khan nhạt nhẽo đó nữa? Người mộng tưởng là tiên phong của nhân loại, là người dẫn đường cho chúng ta tiến lên phía trước.
Tình yêu của hôn nhân làm nhân loại tiếp tục đến cùng, tình yêu của bạn bè làm nhân loại đạt đến cảnh giới của tự nhiên, tình yêu của ô uế thì làm nhân loại bại hoại suy đồi.
Chết hoàn toàn không phải là kẻ thù đáng sợ, vì con người luôn có biện pháp đối phó với nó: ý muốn báo thù có thể chiến thắng cái chết, tình yêu coi thường cái chết, danh dự lấy cái chết làm vinh quang, tuyệt vọng lấy cái chết làm nơi nương náu, sợ hãi luôn vượt lên trên cái chết, mà lòng tin thì vui vẻ ôm hôn cái chết.
Mỗi cá nhân đều đang cật lực mở rộng – bài xích, bài xích – mở rộng đến cực hạn của vũ trụ, và tăng cường phép tắc tồn tại của anh ta lên những người khác.