Life is the desert, life the solitude, death joins us to the great majority.
Cuộc đời là sa mạc, cuộc đời cô độc, cái chết đưa chúng ta trở về với nhân loại.
Nghèo khó ơi! Mi là cội nguồn của nghệ thuật nhân loại, cái cảm hứng lớn lao của khúc hát thi nhân.
Trong những hoàn cảnh khác nhau, tình cảm của nhân loại biến ảo vô thường làm sao! Những thứ hôm nay chúng ta thích, thường là những thứ ngày mai chúng ta ghét, những thứ hôm nay chúng ta theo đuổi thường là những thứ ngày mai chúng ta né tránh, những thứ hôm nay chúng ta mong muốn thường là những thứ ngày mai chúng ta sợ hãi, thậm chí là hồn siêu phách lạc.
Sự trưởng thành của rất nhiều người giống như xây dựng giáo đường – bộ phận gần mặt đất đã hoàn thành, những bộ phận cao vút lên trời, tức là lầu tháp và đỉnh tháp lại luôn ở trạng thái chưa hoàn thành.
Tình yêu là đốm lửa của cuộc sống, là sự thăng hoa của tình bạn, là sự hợp nhất của tâm hồn. Nếu nói cảm tình của nhân loại có thể phân biệt đẳng cấp, tình yêu luôn thuộc về một cấp cao nhất.
Một người đến khi không thể lừa dối mình, anh ta cũng không thể sống tiếp trên đời nữa.
Một người sống đơn độc một nơi có thể mất đi, nhưng hai người sống với nhau có thể được cứu.
Một trong những thảm kịch lớn nhất của nhân loại là: họ thất bại và hoang phí cuộc đời mình trong sầu khổ, sau khi vui hưởng thành công, và không còn ý chí để có thể đứng lên một lần nữa.