Chuyên mục: Danh ngôn Cổ – Danh ngôn Cuộc sống

Việc làm nên trước mọi người, câu nói nên sau mọi người.

Tác giả:

Nếu lấy sách vở so sánh với đời người, thì 40 năm đầu là chính văn, 30 năm sau là chú thích.

Tác giả:

Đừng lo mình không có chức vị, chỉ lo mình không đủ tài để nhận lấy chức vị.

Tác giả:

Thiên tăng tuế nguyệt, thiên tăng thọ
xuân mãn càng khôn phúc mãn đường.

Đây không phải chỉ là đôi câu đối của người Trung Quốc, mà đây còn là đôi câu đối chữ Hán dùng cho ngày Tết mà các cụ ta ngày xưa hay dùng. Cho nên đây là một trong vô vàn những di sản văn hóa Hán Nôm do ông cha ta để lại.

Tác giả:

Gỗ mục không thể khắc.

Tác giả:

Nếu bạn đóng cửa với mọi sai lầm, vậy chân lý cũng bị bạn cho đứng ngoài cửa.

Tác giả:

Kẻ sĩ không lo người đời chẳng biết mình mà chỉ sợ mình bất tài thôi.

Tác giả:

Cách trị nhà cốt ở hoà thuận, cách mưu sinh cốt ở siêng năng.

Tác giả:

Watch a cat when it enters a room for the first time. It searches and smells about, it is not quiet for a moment, it trusts nothing until it has examined and made acquaintance with everything.

Hãy nhìn con mèo khi nó bước vào phòng lần đầu tiên. Nó tìm kiếm và ngửi khắp nơi, không phút giây nào nó yên lặng, nó không tin tưởng điều gì cho tới khi nó đã kiểm tra và quen với mọi thứ.

Tác giả:

Người sống bằng tình cảm thì sinh mệnh là bi kịch, người sống bằng lý trí thì sinh mệnh là hài kịch.

Tác giả:

Quân tử nói bằng việc làm, tiểu nhân nói bằng ngọn lưỡi.

Tác giả:

Để tâm nghiền ngẫm mãi thì lẽ gì mà không nghĩ ra, kiên gan bền chí mãi thì việc gì mà làm chẳng nổi.

Tác giả:

Một người vứt bỏ chính mình là coi nhẹ sự tồn tại của mình; vứt bỏ sinh mệnh, là hoàn toàn đánh mất sự tồn tại của mình.

Tác giả:

Việc sắp xảy ra mà ngăn được, việc đang xảy ra mà cứu được, đó là quyền biến. Chưa có việc mà biết việc sắp đến, mới có việc mà biết được việc sau, có tài năng. Định việc mà biết việc xảy ra thế này, thế nọ, như vậy là biết lo xa. Người như thế là người có kiến thức rộng rãi.

Tác giả:

Không lấy bậy của ai là giầu; Không bị nhục với ai là sáng.

Tác giả:

Không có thứ gì là số phận, tất cả chỉ là thử thách, trừng phạt hay bù đắp.

Tác giả:

Việc sắp xảy ra mà ngăn được, việc đang xảy ra mà cứu được, đó là quyền biến. Chưa có việc mà biết việc sắp đến, mới có việc mà biết được việc sau, có tài năng. Định việc mà biết việc xảy ra thế này, thế nọ, như vậy là biết lo xa. Người như thế là người có kiến thức rộng rãi.

Tác giả:

Dở nhất trong cái đạo xử thế là không thấy cái lỗi của mình.

Tác giả:

Việc tốt nhất ở thế gian không gì bằng cứu người nguy cấp thương kẻ khốn cùng

Tác giả:

Tâm niệm trầm tĩnh thì lẽ gì nghĩ chẳng tới. Chí khí cao rộng thì việc gì làm chẳng xong.

Tác giả:

Đời người chỉ có thời gian hai phút rưỡi đồng hồ: một phút dùng để cười, một phút dùng để than, nửa phút dùng để yêu, vì con người chết trong phút thứ 3.

Tác giả:

Kẻ sĩ mà còn quyến luyến sự yên vui thuận tiện cho xác thịt thì tâm lụy chí hèn không đáng được gọi là kẻ sĩ.

Tác giả:

Trong thiên hạ có ba cái nguy:
– Đức ít mà được ân sủng nhiều.
– Tài kém mà ở địa vị cao.
– Thân không lập được công to mà hưởng bổng lộc nhiều

Tác giả:

Người quyền thế chỉ biết hùng dũng mà không biết nghĩa thì làm loạn. Người thường dân chỉ biết hùng dũng mà không biết nghiã thì trộm cướp.

Tác giả: