Những câu nói hay, trích dẫn hay trong những tác phẩm của Phan Ý Yên được DanhNgon.Net sưu tầm và chọn lọc.
Một số người chỉ như là đám mây đen trong cuộc đời bạn. Họ mang mưa tới và khi đi khỏi rồi, nhất định bầu trời sẽ lại trong xanh.
Tôi nghĩ cô gái nào cũng vậy. Chỉ mong tìm thấy người đàn ông hàng đêm bình yên ngắm nhìn mình già đi.
Điều đáng sợ nhất mà một người phải đối diện không phải là thất bại hay mất mát. Mà chính là lúc tỉnh giấc mỗi buổi sáng, không mong muốn gì, không khát khao gì. Bởi vì trái tim rỗng toác. Bất mãn với cả chính bản thân mình. Khi ấy, có lẽ điều kỳ diệu là một từ ngữ quá xa xỉ và nực cười. Nhưng rồi, chúng ta cũng phải tự cứu chính mình thôi. Bạn luôn có sự lựa chọn, ngay cả khi cùng cực nhất. Là đứng lên và đi hay đứng lại rồi bị quên lãng. Quyền quyết định thuộc về bạn.
Mối tình đầu đôi khi không phải là người mà bạn dành tặng nụ hôn đầu hay người mà bạn hẹn hò lần đầu tiên.
Mối tình đầu tiên sẽ là người mà cho dù có gặp gỡ ai bạn cũng sẽ vô tình so sánh với người đấy, là người mà dẫu đã cố quên biết bao lần, họ vẫn lì lợm ở lại trong tim bạn. Lúc ấy, họ mới chính là người yêu đầu tiên của bạn
Không có chiến tranh. Không có sinh ly tử biệt. Không có bom đạn khủng bố. Không có vũ khí hóa học, quái vật ngoài hành tinh. Vậy mà im lặng đôi khi có thể giết chết người.
Một số người chỉ như là đám mây đen trong cuộc đời bạn. Họ mang mưa tới và khi đi khỏi rồi, nhất định bầu trời sẽ lại trong xanh.
Tôi không muốn làm một người phụ nữ thông minh. Cũng chẳng muốn là người giỏi giang, tháo vát. Bọn họ thường rất cô đơn. Cứ chống chọi một mình với thế giới để bảo vệ sự tổn thương của chính mình. Đàn ông của họ cũng chẳng phải loại tầm thường. Chính vì vậy mà ngày nào cũng là một cuộc đấu trí. Thử hỏi có phức tạp không? Chi bằng có thể ngồi xuống cùng nhau, nói chuyện nấu súp, làm vườn, tăng cân, bỏ trốn…
Nếu người ta có thể hạnh phúc với tất thảy mọi điều bé nhỏ. Thì người ta cũng hoàn toàn có thể đau khổ bởi chúng. Chân thì bước đi rồi mà đầu vẫn ngoảnh lại nhìn. Chính là như vậy đấy! Là tự mình chơi trò chơi giằng dưa với chính mình. Là tự mình không cam tâm. Là tự mình không thể buông bỏ hết. Là tự mình nhớ. Là tự mình thương. Chỉ tội một điều. Là chẳng bao giờ tự mình yêu mình hết cả…
Chỉ ước ao với ai đó trên hành tinh bận rộn này, mình thật sự quan trọng, quan trọng đến mức tuyệt đối, đến mức ích kỉ.
Có người bảo với tôi rằng. Có lẽ, trước tiên chúng ta sống vì bản thân mình. Yêu một người hay từ bỏ một người rốt cuộc cũng vì bản thân mình mà chọn. Sau này, thời gian trôi qua, có người sẽ quên mất mình đã buồn, có người sẽ hối hận, có người sẽ hài lòng nhưng cũng có người cứ như đi tìm mãi giấc mơ mình đã tỉnh.
Điều đáng sợ nhất mà một người phải đối diện không phải là thất bại hay mất mát. Mà chính là lúc tỉnh giấc mỗi buổi sáng, không mong muốn gì, không khát khao gì. Bởi vì trái tim rỗng toác. Bất mãn với cả chính bản thân mình. Khi ấy, có lẽ điều kỳ diệu là một từ ngữ quá xa xỉ và nực cười. Nhưng rồi, chúng ta cũng phải tự cứu chính mình thôi. Bạn luôn có sự lựa chọn, ngay cả khi cùng cực nhất. Là đứng lên và đi hay đứng lại rồi bị quên lãng. Quyền quyết định thuộc về bạn
Bạn đã bao giờ nghĩ mình có đủ dũng khí để nói lên hai tiếng ❝Đừng đi!❞ với người mà bạn không muốn buông tay hay chưa? Với một vài người, đó là sự yếu đuối và bất lực. Nhưng tôi lại nghĩ, con người cần rất nhiều can đảm để thốt ra được hai tiếng ngắn ngủi kia. Bởi vì phải tổn thương sâu sắc, phải đặt nặng sự hiện diện của đối phương, phải yêu, phải thương, phải bỏ quên bản thân mình… thì mới có thể níu giữ ai đó đến vậy!
Mối tình đầu đôi khi không phải là người mà bạn dành tặng nụ hôn đầu hay người mà bạn hẹn hò lần đầu tiên. Mối tình đầu tiên sẽ là người mà cho dù có gặp gỡ ai bạn cũng sẽ vô tình so sánh với người đấy, là người mà dẫu đã cố quên biết bao lần, họ vẫn lì lợm ở lại trong tim bạn. Lúc ấy, họ mới chính là người yêu đầu tiên của bạn.