Hồi ức là cần thiết, nhưng không phải là mãi mãi, bởi vì sau mỗi mảnh hoài niệm lại là nỗi cô đơn.
Khi con người vui vẻ, khi con người bật khóc, mỗi một chúng ta đều khó có thể tránh khỏi những thời khắc cô đơn. Ăn đồ ăn ngon, xem bộ phim hay; thân thể mệt mỏi, tâm trạng buồn đau… Tất cả những điều đó nếu như không có người chia sẻ thì liệu còn có ý nghĩa gì? Nếu như trên thế giới này, có một người nhớ mọi điều về bạn thì đó chính là một thứ hạnh phúc vô cùng, vô cùng xa xỉ.
Cuộc đời con người không ngừng gặp gỡ và sai lầm. Cho nên không nên than vãn về những sai lầm đó, sai lầm chẳng qua cũng là vì chúng ta đã gặp nhầm người mà thôi.
Khi các bạn vẫn còn là bạn bè, rất nhiều vấn đề không đến mức nhạy cảm như vậy, nhưng khi nâng cấp lên tiêu chuẩn tình nhân để đo lường người đó, anh ta bắt đầu không phù hợp với tiêu chuẩn nữa rồi.
Có khi chúng ta yêu một người, cái mà chúng ta yêu chỉ là nỗi đau khổ của tình yêu mà thôi. Khi đau khổ, là vì những thứ đã từng có, chứ không phải vì người ấy của hiện tại.
Hạnh phúc chính là những thứ hiện hữu rất bình thường, có thể nhìn thấy và nghe thấy được.
Tình yêu giống như viên ngọc đẹp, những thứ chưa được mài giũa thì vẫn có những vết rạn nứt tự nhiên, không thể hoàn mỹ không trầy xước được. Vết nứt vẫn không làm ngọc mất đi vẻ đẹp, tiếp nhận nó, đó mới là quá trình học yêu. Tình yêu của mỗi người dường như đều đi từ hoàn mỹ đến chỗ không hoàn mỹ, rồi lại quay trở về với sự hoàn mỹ, trong quá trình đó, không ngừng có những biến đổi khó lường, trong quá trình biến đổi khó lường đó luôn có những thăng hoa.
“Em sống tốt chứ?”. “Sống tốt chứ?” là câu mào đầu kinh điển và cổ lỗ sĩ nhất mà các đôi thường thốt lên trong cuộc trùng phùng sau khi chia tay. Nếu như đối phương có cuộc sống may mắn hơn thì liệu rằng bản thân có cảm thấy chút gì đó buồn phiền? Kỳ thực, tốt hay không tốt cũng đều không có gì liên quan đến mình nữa, thế nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn tìm đáp án cho câu hỏi đó.
Tình yêu là sự chiếm hữu cho riêng mình, cũng là sự khoan dung ấm áp. Nó đến và đi như gió thoảng. Nếu như yêu bằng cả trái tim nó sẽ bền vững lâu dài, nhược bằng nếu như không có duyên phận, nó dần dần tan biến, không thể miễn cưỡng níu kéo. Cho dù thế nào đi chăng nữa chúng ta sẽ mong chờ gặp được người mình yêu, trân trọng giữ gìn người mình yêu, sẽ không bao giờ hối hận vì đã từng yêu…
Vào đúng thời điểm, ta gặp đúng người, đó là hạnh phúc. Vào đúng thời điểm, người ta gặp không phải dành cho ta, đó là điều đau khổ. Vào thời điểm không thích hợp, gặp được người phù hợp, thì chỉ biết thở dài. Vào thời điểm không thích hợp, gặp người không phải của mình, điều đó giống như một cơn gió thoảng qua mà thôi.
Thời gian gây cho ta những nỗi đau trong lòng thì nhất định thời gian sẽ dần dần hàn gắn lại những vết thương đó.
Tình yêu thời niên thiếu như một chén rượu nhạt, vốn cho rằng mình có thể uống cạn, thế nhưng rốt cuộc lại không thể chịu được vị rượu. Sau này, khi đã trưởng thành hơn mới biết rằng, thứ mà mình nên uống đã lẽ là trà chứ không phải là rượu.
Yêu được phân thành rất nhiều loại, tình yêu là một loại trong số đó; hình thức của yêu cũng được chia thành nhiều loại, thành công hoặc được chúc phúc cũng chỉ là một loại trong số đó mà thôi.
Khi là một chàng trai trẻ, thế giới của anh ta rất nhỏ. Cái gọi là tiền đồ và trách nhiệm vẫn chỉ là thứ có trong tưởng tượng mà không thể với tới được. Tưởng tượng luôn đẹp song rốt cuộc chỉ là tưởng tượng mà thôi.