Khi lòng tự ái bị tổn thương thì nó có thể khiến người đàn bà lồng lộn báo thù hơn cả sư tử cái bị cướp mất con.
Khi người ta làm chồng và ghen thì lòng ghen không hề tắt theo sự say mê vốn đã sinh ra nó.
Chỉ có những người đàn bà tầm thường mới hay ghen, những người phụ nữ thật đẹp không bao giờ ghen.
Người ta coi khinh người đàn ông ghen vợ vì đó là bằng chứng cho thấy anh ta không thật yêu vợ và có quan niệm xấu về bản thân cũng như về vợ mình.
Cái ghen luôn luôn sinh ra cùng với ái tình; nhưng khi ái tình chết, không phải lúc nào cái ghen cũng chết theo.
Sự thèm khát có thể sống sót sau niềm kiêu hãnh, cũng như ghen tuông có thể vẫn tồn tại sau khi tình yêu đã chết.
Trong tất cả các thứ bệnh tinh thần, bệnh ghen được nuôi dưỡng bởi nhiều thứ nhất và ít có thuốc chữa nhất.
Khi ghen người ta cầm chắc rằng mình yêu, cũng như khi tự làm cho mình đau đớn, người ta cầm chắc rằng mình còn sống.
Ghen tuông là xúc phạm đối với người được yêu và là nguồn gốc của những nỗi giày vò của người đang yêu.
Người phụ nữ bình thường luôn ghen với chồng mình. Còn người phụ nữ xinh đẹp thì lúc nào cũng quá bận rộn với việc ghen chồng người khác.
Đôi khi có vợ hay ghen cũng là một cái thú vì ông chồng luôn luôn được nghe nhắc đến người mình yêu.