Chuyên mục: Tâm sự

nhớ anh

Nhớ anh

Uống 1 chai Crystal về lăn qua lăn lại xong ngủ tới 6 giờ kém, lồm cồm bò dậy xuất file gửi cho người ta, rồi lướt tum, rồi thấy trời sáng, rồi nhìn những tia nắng đầu tiên qua ô cửa.

Cái cảm giác khó chịu nhất, chính là phải đi giải quyết rắc rối của người khác, trong khi chính bản thân mình cũng đang trong tình trạng tương tự và loay hoay không biết làm sao để thoát ra.

Một lần nỡ dại

Tôi ở xóm ngoài, Thoa ở xóm trong. Hai đứa học cùng lớp từ cấp 1. Chúng tôi, chưa đến múc để gọi là bạn thân những cũng hay chơi […]

6 năm trước mình cũng mang theo hi vọng của cả gia đình bước vô chốn thành thị đó để rồi 1 tháng sau lần đầu tiên đc nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông tóc đã lấm tấm bạc hay nụ cười của thằng em đi đâu cũng khoe với lũ bạn chăn trâu của nó anh trai nó đỗ cả y lẫn bách khoa.. Ngày mình bước chân vô Đà Nẵng mẹ chỉ nói 1 câu ” vô trong nớ đừng có lo chi hết, ở nhà ba mi với tau lo được hết”.. 5 năm trời dù vẫn cố gắng dạy kèm, giữ xe hay thậm chí phụ hồ nhưng cái sự học, con chữ vẫn đè nặng lên đôi gánh đồng nát của mẹ, từng bước chân cày của ba và có khi cả đôi tay lấm đầy bùn đất của thằng em nơi mảnh đất nghèo đầy cát trắng gió lào.. 5 năm sau nhà mình có được 1 tân kỹ sư nhưng cuộc sống khắc nghiệt luôn thử thách ý chí con người, đi làm tự tay kiếm được đồng tiền mới hiểu hết được công lao trời bể đó.. Dù ngày mai cuộc sống ra sao con tin mình không bao giờ gục ngã bời bên con luôn có những người tuyệt vời nhất.

Tác giả: