Nhớ anh

Tác giả:

Uống 1 chai Crystal về lăn qua lăn lại xong ngủ tới 6 giờ kém, lồm cồm bò dậy xuất file gửi cho người ta, rồi lướt tum, rồi thấy trời sáng, rồi nhìn những tia nắng đầu tiên qua ô cửa. Tôi nhớ bình minh năm đó, bình minh năm tôi trốn học chạy ra biển, cái bình minh có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết đến nữa (?!), nắng rực rỡ bao trùm tôi. Năm đó hình như tôi đang yêu anh? Không nhớ nữa. Nhưng dù yêu hay chưa yêu, ít nhất tôi không có cảm giác yếu đuối và đơn độc như bây giờ. Giờ tôi không thích biển nữa. Có người từng hỏi test tôi rằng “Đứng trước biển có cảm giác gì?”, như phản xạ tôi trả lời “thấy buồn”, vì ngày chia tay tôi ra biển khóc rất nhiều, khóc tới đỏ con mắt, khóc tới trời sập tối. Nhưng rồi nghe nói anh cũng khóc, tôi như được an ủi phần nào, suy cho cùng tuổi trẻ không thể chiến thắng nổi không gian và thời gian được.

Nhớ lúc mới quen, viết thư cho anh, vì là con gái da mặt mỏng, viết là xé tờ giấy viết tạm cho anh, nhưng thật ra là xé từ 1 cuốn sổ mới tinh, còn xé viết đi viết lại mấy lần, vậy mà anh nỡ trả thù bằng cách cũng xé 1 tờ giấy từ sổ của bạn học cùng bàn viết tạm T.T Nhớ ngày 2 đứa giận nhau, rồi online, rồi nhìn nick nhau sáng (thời đó còn chat yahoo), rồi hình như 2 đứa nhìn webcam của nhau nữa, nhưng không ai nói với nhau câu nào, xem coi ai mở miệng ra trước, rồi anh chịu thua, mở miệng nói trước, trong lòng tôi đắc thắng lắm, mặc dù nhiều lần tôi cũng định ở miệng nói trước lắm :v :v Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác những con chữ xin lỗi thay cho lời nói miệng khó nói được (vì ngày xưa không lúc k có đtdd, k có smartphone, có viber như bây giờ). Thỉnh thoảng nhớ giọng anh quá, nửa đêm lén lút gọi 1 cú nói chuyện với anh, rồi những lần gọi bị mẹ anh cầm máy mà run trong lòng, vì năm đó anh đang ôn thi 12. Rồi thỉnh thoảng còn nơm nớp lo sợ đến ngày thanh toán hóa đơn điện thoại nữa. Lúc đó trăm ngàn mối lo. Nghĩ lại thiệt ngây ngô, mắc cười :v

Thực ra anh lên xe bông tôi không vui, nói vui thì là xạo nhưng cũng không buồn. Chỉ có 1 nỗi mất mát, dù sao thì anh cũng đã từng là người ôm mọi tủi buồn của tôi, nói là vui, sao vui được. Nói gì thì nói, dù sao tôi cũng mong anh hạnh phúc, ngày chia tay tôi cũng bao biện bằng lí do là anh ở xa cần người gần gũi chăm sóc anh mà, chứ đâu có nói rằng tôi không chờ anh nổi nữa :)))) Post cuối cùng tôi viết về anh. Rồi những post ngày ngày tôi reblog sẽ trôi cái post này đi, như là thời gian vẫn đang ngày ngày làm trôi đi quá khứ này vậy.

Nhớ anh.

nhớ anhNguồn: Tumblr

Tác giả: Khát bờ

Đăng ngày: bởi

https://danhngon.net/wp-content/uploads/2014/02/nho-anh.jpg vi 2020-12-04T21:17:17+07:00 , , , , DanhNgon.Net