Tôi ở xóm ngoài, Thoa ở xóm trong. Hai đứa học cùng lớp từ cấp 1. Chúng tôi, chưa đến múc để gọi là bạn thân những cũng hay chơi với nhau. Tôi và Thoa giống nhau ở chỗ là hai đứa đều tròn quay nom như hai con lật đật. Nhưng thời gian gần đây, người ta thấy Thoa gầy rộc hẳn đi, da dẻ xanh xao trông yếu ớt hẳn. Làng trong xóm ngoài đang xôn xao bàn tán một chuyện động trời, đó là chuyện Thoa mang bầu vừa mới đi phá về.Tôỉ thật sự choáng váng, không thể tin vào tai mình, ở chốn quê nghèo mà yên bỉnh này, đó là một chuyện kỉnh thiên động địa khi Thoa chỉ mới vừa hoàn thành kì thỉ chuyển cấp, nghĩa là Thoa chỉ sắp sửa bước vào lớp 10.

Sự kiện đó trở thành một vấn đề nóng của thôn làng. Ngồi đâu, người ta cũng rủ rỉ tai nhau, có người lắc đầu, có người trề môi, có người chê bai nhung cũng có người lắc đầu cảm thông. Nghe đâu, Thoa lỡ dại với một anh trong xóm. Anh đó hơn Thoa 2 tuổi, đang sắp lên lớp 12. Tôi không biết thực hư thế nào nhưng mỗỉ lần gặp Thoa tôi vẫn cố gắng tỏ một thái độ rất bình thuờng, như không hề hay biết chuyện gì. Tôi sợ, nếu Thoa suy sụp thì tôi, một con bé mới lớn, tính hay nhút nhát biết phải làm sao. Những lần gặp Thoa, tôi thấy nó hay nói hay cười hơn trước. Nhưng quả thật, tôi có cảm giác Thoa đang rất gượng gạo: gượng vui, gượng nói, gượng cười như đang cố tình để che giấu một điều gì đó. Có lần, hai đứa ngồi học chung, Thoa chảy nước mắt. Tôi hỏi “Mày sao vậy?” . Thoa chỉ lắc đầu và nói: “Bà ngoại tao ở Phú Thọ đang bị ốm, tao thương bà quá!”. Những biểu hiện khác lạ ở Thoa làm tôi nghĩ cái tin kia chắc là thật. Người đang mập mạp, bỗng dưng gầy gò, xanh xám. Cái anh cùng xóm ấy, một thời gian sau biến mất khỏi xóm, chắc không chịu nổi búa rìu dư luận.Còn Thoa, tôi vẫn tháy nó có vẻ cứng cỏi. Nó vẫn ráng bình thường để đi học cấp 3. Lên cấp 3, tôi và Thoa không học cùng lớp. Những tưởng thời gian sẽ làm lu mờ những cơn sóng dư luận.Nhưng không phải, hết con sóng này lại đến con sóng khác. Có khi tôi nghe mấy đứa cùng lớp bàn tán: “Thoa là đứa nào mà tao không biết nhỉ? Hay mình đi coi đi!”. Có khi đứng ở lan can lớp, nhìn xéo qua lớp B, lớp của Thoa, tôi thấy có một đám đang chen lấn ngoài cửa sổ níu vai nhau dòm vào trong lớp. Chắc chúng nó đang “xem mặt” Thoa. Tôi tưởng tượng, khi đó Thoa sẽ như thế nào đây. Chắc ngồi trong lớp nó lại đang diễn kịch, cố nói nói cười với những đứa bên cạnh và vờ không hay biết về những kẻ hiếu kì bên của sổ kia.

Tôi thấy thương nó. Nhưng cũng chỉ là một đứa học sinh, tôi không đủ can đảm và sự khéo léo để khơi gợi chuyện đó để mà động viên, an ủi hay khuyên giải nó. Thậm chí, nếu nó có tìm đến tôi để tâm sự, chưa biết chừng một đứa vụng về như tồi sẽ phải diễn tả thế nào. Tôi tưởng tượng tâm trạng nó lức này chắc giống như quả bóng bay đã đươc bơm quá căng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan tành. Cho nên, điều duy nhất tôi làm được là không quan tâm quá mức mà tỏ ra bình thừơng với nó để nó được bình thuờng. Nhưng tôi phải khâm phục Thoa. Dù luôn sống trong sự căng thẳng, gắng gượng nhung nó vẫn học giỏi. 3 năm học cấp ba là 3 năm Thoa đều đạt danh hiệu học sinh giỏi cấp tỉnh môn lịch sử. Sau này, Thoa đậu vào truờng Đại học Khoa học xã hội và nhân văn Hà Nội.Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, tôi mới hiểu trên môi Thoa luôn nói cười, nhưng thực sự trong lòng nó đau lắm. Thiết nghĩ cái tâm hồn non nớt kia phải chịu tổn thương quá sớm, quá lớn. Nhưng Thoa đã tự chống chọi suôn sẻ, đã tự đúng dậy sau cú vấp ngã. Cú vấp đó ắt hẳn sẽ là bài học xương máu đầu đời sẽ giúp cho Thoa bản lĩnh hơn trong trường đời.Lâu lắm rồi không gặp lại nhau, nhưng bao giờ tôi cũng thầm chúc cho Thoa luôn được hạnh phúc.

Đăng ngày: bởi

https://danhngon.net/wp-content/uploads/2014/07/54313181703-trong-nhung-giac-mo-hoang-hoai-cua-nua-oi-thieu.jpg vi 2014-09-02T10:48:32+07:00 DanhNgon.Net