Nhân sinh của con người chỉ gói gọn trong vài năm ngắn ngủi, chúng ta nên quý trọng, nắm chắc người yêu và hạnh phúc trong tay.
Có loại tình cảm lắng đọng qua năm tháng sẽ ngày càng vơi đi, cuối cùng biến mất hầu như không còn. Có thứ tình cảm lại giống như rượu vang, thời gian càng lâu, càng khiến người ta lưu luyến.
Tình yêu lúc còn trẻ, dù cho có suy tàn thế nào cũng làm lòng người buồn bã. Bởi vì lúc đó, nó mang lại một cảm giác mong đợi điều tốt đẹp mà những tình yêu sau khi trưởng thành không thể nào có được. Giống như, tổn thương mà nó đem đến, cũng khó có thể vá lại.
Đời là thế đấy, khi bạn len lén yêu một người, đối với những tiếp xúc gần gũi của người ấy, bạn đều tôn quý nhưng trân châu ngọc ngà.
Lòng người đôi khi thật đáng sợ, khi bạn yêu anh ta, bất luận anh ta nói gì, bạn đều nguyện ý tin tưởng. Nhưng một khi tâm đã chết, không chỉ trong lời nói, mà những gì thuộc về anh ta, bạn đều hoài nghi hết thảy.