Thái độ của nhà thơ vĩ đại chính là làm cho nô lệ vui vẻ, làm cho những ông vua tàn bạo sợ hãi.
Văn học là ánh sáng lý trí, nó giống như mặt trời, đôi khi có thể làm cho chúng ta nhìn thấy thứ mà chúng ta không thích.
Tôi khuyên các bạn nên đọc truyện cổ tích…, thơ ngụ ngôn, các tuyển tập ca dao… Hãy đi sâu vào vẻ đẹp quyến rũ của ngôn ngữ bình dân, hãy đi sâu vào những câu hài hòa cân đối trong các bài ca, trong truyện cổ tích… Bạn sẽ thấy ở đó sư phong phú lạ thường của các hình tượng, sự giản dị của sức mạnh làm say đắm lòng người, vẻ đẹp tuyệt vời của những định nghĩa… Hãy đi sâu vào sáng tác của nhân dân, nó trong lành như nước nguồn ngọt ngào, tươi mát, róc rách từ khe núi chảy ra.
Sách tôi viết như nước, sách của những thiên tài vĩ đại viết như rượu. Nhưng uống nước là nhu cầu của mỗi người.
Văn học có thể giống như ánh sáng, chỉ cần mọi người sử dụng một cách thích hợp, nó có thể xuyên thấu mọi thứ.
Ngôn ngữ là công cụ rất quan trọng với chúng ta, quan trọng giống như tuấn mã đối với kị sĩ vậy, tuấn mã giỏi thích hợp với kị sĩ, ngôn ngữ tốt đẹp nhất thích hợp với tư tưởng tốt đẹp nhất.
Thơ là chị em của đau buồn. Mỗi một người đau khổ khóc lóc đều là nhà thơ, mỗi một giọt lệ đều là một câu thơ, mỗi một trái tim đều là một bài thơ.
Tác phẩm văn học thường luôn báo trước cuộc sống. Họ hoàn toàn không phải bê nguyên si cuộc sống, mà thực hiện nhào nặn có mục đích.
Sự phân biệt giữa thơ và tranh: tranh là thơ của người câm, thơ là tranh của người mù.
Luật thơ có một ma lực, nó thậm chí sẽ khiến chúng ta tin rằng chúng ta luôn có tình cảm cao thượng.
Thơ không phải là một ý kiến suông. Nó là một ca khúc được cất lên từ miệng vết thương hoặc từ một nụ cười.
Sự suy tàn của văn học cho thấy rõ sự suy tàn của một dân tộc. Hai cái này khi xuống dốc thì cùng tiến bước.
Khi tinh thần của tác giả vui vẻ thì sáng tác thường là hay nhất, như đứa con kết tinh của tình yêu thường đẹp nhất.