Người thông minh biết hình như mọi thứ đều đáng cười, mà người sáng suốt thì biết hình như không có gì là đáng cười cả.
Người thông minh học được từ trong sai lầm của người khác, kẻ ngu xuẩn học tập trong sai lầm của chính mình.
Cảnh khổ, sự thất bại là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho người thông minh và là một vực thẳm cho kẻ yếu hèn.
Nghịch cảnh có thể khiến cho con người trở nên thông minh, dù không thể làm cho con người trở nên giàu có.
Tiêu chuẩn kiểm tra mức độ thông minh của một người chính là năng lực anh ta phát hiện khi nào mình đã sai.
Nếu một người không biểu lộ ra mình quá thông minh trong mắt người khác, anh ta đã khá giảo hoạt rồi.
Dù chúng ta trở thành tài năng bác học nhờ vào kiến thức của người khác, nhưng muốn trở thành một người thông minh thì phải dựa vào trí tuệ của chính mình.
Đặc điểm của thông minh tài trí là chỉ cần nhìn thấy và nghe thấy một chút thì có thể suy nghĩ rất lâu và lý giải rất nhiều.
Thằng ngốc tự cho mình là thông minh, còn người thông minh biết mình là thằng ngốc.
Con người biến thành thông minh, hoàn toàn không phải nhờ kinh nghiệm, mà là năng lực đối phó kinh nghiệm.