Cảnh khổ, sự thất bại là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho người thông minh và là một vực thẳm cho kẻ yếu hèn.
Người sử dụng miếng sành như miếng bạc là vĩ nhân, người sử dụng miếng bạc như miếng sành cũng là vĩ nhân.
Chỉ có con đường gập ghềnh chưa từng có người đi vào mới là con đường của thiên tài.
Vĩ nhân trên thế giới chưa chắc đều là học giả vĩ đại, đồng thời, học giả vĩ đại trên thế giới cũng chưa chắc đều là vĩ nhân.
Không có người nào là anh hùng trong mắt người làm của anh ta. Nhưng điều này hoàn toàn không phải là vì anh hùng không phải là anh hùng, mà là vì người làm chính là người làm.
Anh hùng làm những việc mà anh ta có thể làm, còn người bình thường thì không làm được như thế.
Khi danh nhân đang sống mọi người đều ganh ghét họ; khi danh nhân chết đi, mọi người đều khen ngợi họ.
Người kiệt xuất luôn là người dùng một tờ giấy, một miếng vải, một hòn đá và một giọng nói đã có thể sáng tạo ra thứ bất hủ.
Một người không thể vĩnh viễn làm một anh hùng, nhưng có thể vĩnh viễn làm một con người.
Việc đầu tiên và cuối cùng yêu cầu người người thiên tài, chính là say đắm chân lý.