Bản thân tình cảm vốn bắt nguồn từ nhu cầu của chúng ta, mà sự phát triển của tình cảm lại bắt nguồn từ nhận thức của chúng ta.
Nhiệt tình là sấm chớp lướt nhanh, công suất của nó không thể dùng mã lực để đo.
Nhiệt tình có giá trị cực đại, chỉ cần chúng ta không vì vậy mà quên đi nguyên nhân.
Một mình trên đường là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp mình, thấy mình như con bướm cứ chập chờn, chập chờn, không ai nắm bắt được. Vậy là không cần diễn, không cần đối phó; vậy là gương mặt cứ mềm ra, ngây ngây; vậy là ý nghĩ mông mênh, vu vơ không ra đầu cuối, đang nhớ người này, sực nhớ người kia…
Cảm xúc mạnh là thứ thật sự tuyệt đối trong mọi vật trên thế gian, trước giờ nó chưa từng thừa nhận sai lầm của mình.
Cảm xúc mạnh khiến những cánh buồm no gió, có khi cũng khiến rủ xuống, nhưng không có gió thuyền không thể tiến lên.
Mối tình đầu cũng giống như tiếng chuông vậy. Nó đã qua rồi dẫu ta vẫn nghe như những âm vang của nó còn đọng mãi. Không ai có thể tìm lại một tiếng chuông, cũng không ai nên cố tìm cách giữ lại một tiếng chuông.Hãy để những cơn gió nguyên sơ mang thanh âm ấy đi . Nếu không thể tạo nên một điều gì tốt đẹp hơn hiện tại, thì cũng đừng nên phá vỡ hiện tại
Yêu một người là đánh cắp tâm hồn người ấy, để cho người ấy biết rằng – trong sự đánh cắp ấy, tâm hồn người ấy bao la, trong sáng và tràn đầy sinh lực biết nhường nào. Tất cả chúng ta đều đau khổ vì một điều: không được đánh cắp nhiều như mong muốn. Chúng ta đau khổ vì sức lực tràn trề trong mình mà chẳng ai biết khai thác lấy, để chúng ta có được cơ hội khám phá chính mình.
Chỗ hay của tình cảm nằm ở chỗ sẽ làm cho chúng ta lạc hướng, mà chỗ hay của khoa học nằm ở chỗ nó không động đến tình cảm.
It is wonderful how much time good people spend fighting the devil. If they would only expend the same amount of energy loving their fellow men, the devil would die in his own tracks of ennui.
Thật tuyệt vời là con người đã sử dụng biết bao thời gian để chống lại cái ác. Giá mà họ cũng sử dụng năng lượng đó để yêu thương người khác, cái ác sẽ tự chết vì buồn chán.
Nghê thuật chỉ có trở thành thứ suối nguồn tình cảm vĩnh cửu mới là bất hủ.
All things are perceived in the light of charity, and hence under the aspect of beauty; for beauty is simply reality seen with the eyes of love.
Tất cả mọi thứ đều có thể nhìn thấy dưới ánh sáng của lòng nhân đức, và vì vậy, trong khía cạnh của cái đẹp; bởi cái đẹp là hiện thực giản đơn được nhìn qua con mắt yêu thương.
Sau này, đã có rất nhiều người con gái hỏi tôi rằng, tôi có nhớ họ không?
Tôi trả lời: Tôi sẽ nhớ về họ. Nhưng người mà tôi nhớ nhất trong đời, lại
là người không bao giờ hỏi tôi điều đó”…