Tác giả: Tiểu Hài Tử Ta Đến Đây

Đại học chính là môi trường có ảnh hưởng xấu tới người khác, mới bước vào là những đứa trẻ như tờ giấy trắng, và chui ra khoác trên mình đủ thứ màu sắc.

Tình yêu là một loại trà nhiều vị, là cuộc sống, không phải là một viên kẹo trong các câu chuyện cổ tích.

Tình yêu sẽ làm cho người con gái thông minh trở nên ngây thơ, nhưng tuyệt đối không biến người con gái ngây thơ trở nên thông minh.

Tình yêu rốt cuộc là đắng hay ngọt, là cho đi hay nhận lại? Với tôi, tình yêu là một thanh sô cô la Bỉ, khi mới cắn thì đắng líu cả lưỡi nhưng ngậm trong miệng khi vị nó tan ra thật ngọt, thật thơm. Tình yêu cũng vậy đó, là sự giao hòa cộng hưởng giữa đắng và ngọt, có cho đi rồi mới nhận lại, như vậy, tình yêu mới thêm bền lâu.

Không ai có thể thấy trước được trạng thái của mình sau khi thất tình, có một số người trở nên suy đồi, một số người cảm thấy đó là sự giải thoát, một số người đau khổ không muốn sống nữa, một số người lại không quan tâm đến.

Người con gái trong tình yêu cũng giống như người mù, bất kể đối phương có xấu xí thế nào thì cô ta cũng không để ý. Tình yêu không cần có lí do.

Vất vả cần rèn luyện nhưng hưởng phúc thì không cần.

Sự thật ở bên ngoài to lớn quá, mạnh mẽ quá, ăn hiếp hẳn cuộc đời tưởng tượng, hiện hình bằng giấy trắng mực đen…

Trên những bãi sông kia, có biết bao người sống như y, nhưng không bao giờ cưỡng lại đời mình. Đời họ là một đời tù đày. Nhưng cũng như một con trâu, họ vẫn cắm cúi kéo cày, ăn cỏ, chịu roi. Ở bên kia những cánh đồng bùn lầy, là rừng xanh, cuộc sống tự do, cỏ ngập sừng. Con trâu có lẽ cũng biết vậy, nhưng chẳng bao giờ dám đi, chẳng bao giờ nó dám dứt đứt sợi dây thừng. Cái gì giữ con trâu lại đồng bằng và ngăn người ta đến một cuộc đời rộng rãi hơn, đẹp đẽ hơn? Ấy là thói quen, lòng sợ hãi sự đổi thay, sợ hãi những cái gì chưa tới. Ấy thế mà trên đời này lại chẳng có cái gì tới hai lần. Sống tức là thay đổi.