Nguyệt ngủ say sưa, môi mím lại, nũng nịu như trẻ con, nước mắt còn vương lại nơi khóe mắt lấp lánh, bàng bạc dưới trăng. Phong ngồi bất động trên ghế, anh bỗng muốn đưa tay gạt đi giọt nước đang đọng trên khóe mắt Nguyệt nhưng lại kìm lòng..

Phong vừa qua ngưỡng tuổi 35. Người ta nói đàn ông 35 tuổi rạng rỡ phong độ, vẫn có nét trẻ trung mà còn thêm vẻ từng trải quyến rũ, phụ nữ khó mà cưỡng nổi.

Quyến rũ thì đã làm sao? Phong cũng chẳng giữ nổi chân vợ mình. Kết hôn năm 28 tuổi, Phong luôn sợ có ngày sẽ mất Trân, vợ anh. Cuối cùng, Trân bỏ anh đi thật.

Trân muốn ra nước ngoài xem “trăng tròn và lớn cỡ nào”, vậy là cô đi New Zealand du học.  Phong không thể hiểu nổi, rốt thì cuộc sống ở nước ngoài tốt hơn là bao nhiêu. Anh thấy ở đây cô sung sướng, sống thoải mái bằng chị bằng em, có thiếu gì cho cam. Trân nói sẽ đi ba năm, bốn năm rồi cũng chẳng thấy cô quay về.

Trân gọi về nói cô như đang sống ở thiên đường. Cô thích cái mùi nơi mình đang ở, sáng sáng mở mắt có thể hít thở mùi ngai ngái đặc trưng của lông dê, hưởng thụ không khí trong lành của hương đồng cỏ nội, có thể tự tay cắt những nhánh xương rồng to về trồng. Trân bảo hoa xương rồng ở đây to và lạ lắm. Trân vốn thích loài cây xù xì gai góc đó mà, lạnh lùng như cái cách cô bỏ Phong đi.

Phong hiểu. Trân là một cô gái xinh đẹp, thông minh, phóng khoáng lại thân thiện hòa đồng, chắc là có ai đó đang bảo bọc khiến cô say đắm quên cả đường về. Có níu kéo, chờ đợi cũng chả đươc gì, rồ Phong cũng hạ quyết tâm ly hôn.

Ly hôn xong, Phong đem hết đồ đạc của Trân ném vào thùng rác. Những ngày sau đó, lúc thì anh lững thững đi bộ một mình như vô định, lúc thì tụ tập uống bia cùng bạn bè. Có cơ hội đi công tác là anh hăng hái đi ngay, không tìm lý do đùn đẩy như trước nữa.

CUỘC ĐỜI PHONG SẼ CỨ THẾ TRÔI QUA NẾU ANH KHÔNG GẶP NGUYỆT. Phong gặp cô ở quán bar, trong một lần tụ tập với hội bạn cũ. Mới đầu Phong cứ nghĩ Nguyệt là người yêu của một người bạn trong nhóm nhưng không phải. Nguyệt là cô gái có thể thu hút ánh nhìn của người khác ngay lần đầu tiên: da trắng, dáng cao, vòng nào ra vòng đấy và gương mặt thanh tú cùng khóe mi ươn ướt. Cô uống rượu cũng chẳng kém đàn ông là mấy, còn hăng hái tham gia mấy trò chơi vớ vẩn chủ yếu để say một cách nhanh nhất. Mà đúng thật, Nguyệt say trước tiên.

Anh bạn thân nói nhỏ với Phong, “Nguyệt chỉ tỏ vẻ cứng rắn thôi chứ thật ra lòng dạ đang tan nát. Chồng cô vừa bỏ đi Canada với người đàn bà khác giàu có hơn. Vì vậy, Nguyệt chẳng thiết gì mà không uống cho say…”. Phong bỗng thấy động lòng. Cuộc đời thật trớ trêu, sự ruồng bõ cũng lan truyền như một loại virus tàn phá. Phong như thấy nổi đau của chính mình đang dày vò lên Nguyệt. Kia không còn là Nguyệt nữa, mà là chính anh đang mềm oặt. Trái tim Phong cũng đang vỡ vụn thành những hạt nước li ti vương khắp gương mặt tái mét và mỏi mệt.

Tàn cuộc, anh chủ động đề nghị đưa Nguyệt về.

Vừa đến cửa ra vào khu chung cư, Nguyệt không kìm nổi nữa. Chất cồn chết tiệt như cơn sóng dữ dội trao lên cổ họng cô, như màn sương mù mờ ảo che khhuất đôi mắt thất thần của cô. Nguyệt nhìn thấy chồng cũ đứng đó, ngay bên cạnh mình. Anh lạnh lùng và xa vời quá. Anh cứ nhìn cô trân trân không nói. Cô chỉ sợ nếu chậm trễ thêm một giây phút, anh sẽ lại xách va-li bỏ cô đi nữa. Nguyệt nhào đến ôm chặt lấy cổ Phong, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Anh nói đi, tại sao anh không cần em nữa? Em có làm gì sai? Anh nói sẽ đưa em đi mà, gái Tây thì tốt hơn em chỗ nào?”…

Nước mắt Nguyệt thấm ướt cả áo sơ-mi của Phong, Anh ôm cô, trong lòng buốt giá. Anh ước gì lúc đó anh được như Nguyệt, gào khóc cho thật đã, cho khoả lấp sự cô đơn, trống trải mà mình đã gắng gồng chịu đựng bao ngày qua. Nhưng anh không thể yếu đuối. Đó là cái giá của một thằng đàn ông thành đạt. Phong thấy cả mình và Nguyệt thật là thương, nhàu nát rũ rượi như chiếc khăn đã dùng qua rồi.

Phong đỡ Nguyệt vào thang máy. Nguyệt không còn biết gì, nôn đầy ra sàn nhà, báo hại Phong phải vừa giữ thang máy, vừa tìm giẻ lau để ở hành lang dọn sơ mất khoảng 10 phút. Vừa vào đến nhà, Nguyệt lại lao vào nhà vệ sinh nôn tiếp. Vừa nôn vừa khóc, tóc tai Nguyệt bết vào trán, hai má và cằm, nhìn cô tội nghiệp như một con mèo mắc mưa.

Giờ là nửa đêm, Phong không đành lòng để Nguyệt lại một mình. Anh lo cô xảy ra chuyện thì chẳng có ai giúp. Anh để Nguyệt lại nằm ngủ ở sô-pha còn mình ngồi ghế đối diện. Phong tắt hết điện, để ánh trăng thoả sức tràn vào phòng. Hôm nay là rằm, trăng tròn và sáng, treo lơ lửng ngoài cửa sổ như cái bóng điện khổng lồ của trời đất. Phải rồi, trăng bên ấy của Trân có thể tròn hơn vậy được không? Phong chớp mắt, nén tiếng thở dài.

Nguyệt ngủ say sưa, môi mím lại, nũng nịu như trẻ con, nước mắt vương lại nơi khoé mắt, lấp lánh, bàng bạc dưới ánh trăng.

Phong ngồi bất động trên ghế. Trong một khoảnh khắc nào đó, Phong bỗng muốn đưa tay gạt giọt nước đang đọng trên khoé mắt Nguyệt nhưng anh lại kìm lòng. Anh đốt thuốc hết điếu này đến điều khác, chẳng mấy chốc gói thuốc chỉ còn là cái vỏ giấy nhăn nhúm, chênh vênh bị vứt trên bàn. Trong đầu anh khi thì trống rỗng, khi thì náo loạn với những hình ảnh chẳng rõ ràng.

Trời tờ mờ sáng, Phong đứng dậy ra về, thấy mình lâng lâng như vừa trải qua một giấc mộng.

VỪA ĐẾN CÔNG TY, điện thoại Phong bỗng đổ chuông. Anh có cảm giác đó là Nguyệt, Mà đúng là Nguyệt thật. Giọng cô nhẹ như một cơn gió thoảng qua, lay động những sợi thời gian già cỗi trong Phong.

– Anh Phong, em mới hỏi anh Thọ số của anh. Sáng nay dậy thấy gạt tàn đầy đầu thuốc, em mới nhớ đến chuyện tối qua. Hình như em nôn lên cả áo anh, thật ngại quá, Em xin lỗi!

– Không sao đâu, em ổn là được rồi.

– Em mời anh ăn tối nhé!

Phong bật cười. Làm sao mà nỡ từ chối được đây. Trước mắt anh là đôi môi nũng nịu, đôi mắt nhắm nghiền và giọt nước mắt lấp lắnh, bàng bạc dưới ánh trăng.

– Em chọn chỗ đi. Anh mời.

– Em nghe nói anh là người Hội An. Trên đường Út Tịch, sát bên quán cà-phê Tuấn Ngọc có một nhà hàng Hội An, hơi xa một chút. Em không biết anh có thích không?

Phong bất giác thấy ấm áp, như một tia lửa đang nguội dần bỗng gặp gió, nhen nhúm trở lại. Cái quán Hội An này anh vẫn thường tới một mình, lúc cần khoảng không gian để suy ngẫm về anh, về Trân hay chỉ đơn giản tìm lại chút hương vị xa xưa trong tiềm thức. Hương xưa, hương thời gian đầy hoài niệm. Anh chẳng thể nói với bạn bè về quán này, coi như giữ cho mình một sự riêng tư, như người ta thường nói về một “cõi riêng” nào đó. Vật mà Nguyệt biết. Anh cảm thấy anh đang chia sẻ một bí mật mình với Nguyệt. Bởi vậy, khi Nguyệt vừa nói tên quán, Phong như bị điểm trúng huyệt, lời tuôn ra chưa kịp suy nghĩ.

– Mấy giờ em làm xong? Anh đến đón.

QUÁN HỘI AN LÀ MỘT NGÔI NHÀ HAI TẦNG xây theo kiểu cổ, nằm ép mình bên một con hẻm nhỏ trên đường Út Tịch. Qua một khoảng sân có giàn hoa trang leo kín, từng chum hoa buông mình hờ hững đung đưa trong gió, hương thơm vấn víu bước chân người. Trong nhà, những nhóm bàn ghế bằng tre xếp ngay ngắn theo dãy, dựa sát các bức tường quét vôi vàng, phảng phất Phong cách hoài niệm của những ngôi nhà phố cổ Hội An.

Hai người gọi những món mình thích, hến trộn, bánh đập, hoành thánh chiên… bày cả một bàn rồi lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng hỏi thăm một vài câu rồi im lặng. Có lẽ, họ chưa làm thế nào để gỡ bỏ không khí ngượng ngập của đêm hôm trước. Giọng khàn khàn, nhức nhối của Bảo Yến truyền cái da diết, khắc khoải chiếc lá cuối cùng từ cặp loa cổ lan toả ra khắp quán.

Đêm chia ly sao mà chẳng nói

Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi

Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối

Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi...”

Phong ngẩng đầu nhìn Nguyệt. Cô cúi gầm, mắt ngân ngấn nước. “Sau này em đừng uống rượu nữa. Phụ nữ uống say như vậy, nhiều chuyện khó lường lắm”. Phong nói xong, thấy mình vừa như trút một bao tải nặng trên lưng.

Hai người ăn xong, ra khỏi quán thì trời đã tối đen, đèn điện sáng trưng các con phố. Phong chở Nguyệt dạo từ quận Tân Bình xuống tận quận 2 rồi vòng qua quận 7. Anh mở ra radio trên xe, những bản nhạc xưa cũ của The Beatles, Bob Marley vang lên rộn ràng: No woman no cry, No woman no cry… Hai người hát theo rồi cười khanh khách như hai đứa trẻ tập hát để chuẩn bị cho đêm văn nghệ ở trường đại học. Phong thi thoảng đưa mắt nhìn Nguyệt hồn nhiên cười nói. Anh nhận ra lâu lắm rồi mình chưa cười như thế.

SAU NÀY HAI NGƯỜI THƯỜNG HẸN NHAU ĐI ĂN, nói chuyện cởi mở hơn. Nguyệt đùa “Chúng ta là bạn ăn hàng của nhau”.

Thật ra đó cũng có thể là vì cô đơn,. Nỗi cô đơn thật đáng sợ. Nó như con nhộng, dính chặt mình vào cây chỉ đợi một ngày giải thoát bay đi. Phong chưa từng nghĩ đây có phải là tình yêu hay không nhưng cứ rảnh rỗi là gặp Nguyệt, đi đâu đó cùng Nguyệt. Mà cũng chả ai khơi đến vấn đề “cô đơn” nhạy cảm đó.

Một tối nọ, Nguyệt khoá cửa nhưng quên mang theo chìa khoá. Không vào nhà được, trong cơn hoảng loạn, người đầu tiên Nguyệt bấm máy gọi là Phong.

Phong đến đón Nguyệt về nhà mình, pha cà-phê, nấu mì cho cả hai cùng ăn. Anh một mặt trấn an cô, một mặt gọi thợ khoá hẹn giờ đến nhà Nguyệt.

Lúc vừa mở được cửa, Nguyệt vào nhà, lấy một chùm chìa khoá dúi vào tay Phong, nói nhanh như sợ ai cướp mất lời: “Để một chùm ở nhà anh vậy, nhỡ mai mốt lại quên”.

Phong chẳng nói gì, cầm tay Nguyệt và đặt vào đấy một chùm chìa khoá khác. Anh luôn để đấy 1 chùm chìa khoá nhà sơ cua ở xe để đề phòng mất nhưng tội gì không nhờ cô giữ hộ. Nguyệt cúi đầu, hai mắt chợt hồng. Trời nóng hay Nguyệt còn bối rối vụ quên chìa khoá lúc nãy nhỉ?

Phong chào Nguyệt ra về, anh có cảm giác hai chân mình không đi bình thường mà đang nhảy nhót. Phong bật cười đưa tay lên gãi đầu như một thói quen. “35 rồi mà cứ như…”, Phong cứ cười một mình bâng quơ đến khi về nhà.

PHONG NGẮM NGHÍA NHỮNG SỢI DÂY BẠC sáng loáng dưới ánh đèn vàng trong tủ kính. Anh chú ý đến sợ dây chuyền có hình ngôi sao nhỏ, đính một hạt đá lấp lắnh. Nó lại gợi Phong nhớ đến khuôn mặt tròn bàng bạc dưới trăng của Nguyệt. Không hiểu sao Phong không thể dứt mình ra khỏi đó. Nó bám chặt vào vỏ não anh, ăn sâu vào từng tế bào nơ-ron thần kinh, thấp thoáng hiện trong những giấc mơ chập chờn của Phong. Sợi dây này thật hợp với Nguyệt. Chẳng phải vầng trăng nếu luôn có một ngôi sao bên cạnh sẽ bớt cô đơn đó sao. Phong vừa nghĩ vừa mỉm cười.

Trừ lần đầu tiên Phong ôm Nguyệt khi cô say rũ trong tay anh và nhầm là chồng cũ, anh với cô vẫn chưa có một đụng chạm nào khác. Giữa hai người chỉ là những lần hẹn đi ăn, chuyện trò. Thế nhưng Phong biết, đêm hôm ấy khi thấy hai má Nguyệt ửng hồng, khi trao nhau hai chùm chìa khoá, cũng có thể gọi là yêu rồi. Chỉ là “tình trong như đã mặt ngoài còn e”.

Những suy nghĩ ngọt ngào vẩn vơ đưa Phong vào giấc ngủ sâu. Nửa đêm, điện thoại Phong đổ chuông số lạ từ nước ngoài gọi về. Phong bật dậy, mở đèn và nhìn đồng hồ mới 3 giờ sáng.

– Ai vậy? Phong hơi gắt gỏng.

– Em, Trân đây.

Là Trân. Phong dường như đã quên mất giọng nói từng quá quen thuộc với anh. Giọng nói này sao vừa lạ vừa thoảng thốt…

– Phong, em muốn về nhà, được không anh?

– Em sao vậy?

Trân bật khóc tiếng cô nức nở trong điện thoại: “Em chẳng còn nhiều thời gian nữa, Em bị ung thư gan, nửa năm rồi. Em muốn được chết ở nhà, anh đón em về đi. Em đã định không nói cho anh biết nhưng em nghĩ nhiều rồi, em muốn được ở bên anh những ngày cuối cùng. Em biết anh không thể quên được em, phải không anh? Em xin lổi, em ngốc quá! Anh còn nhớ hồi còn ở đại học không? Anh nói dù em ngốc, dù điên cỡ nào anh cũng không bỏ em. Anh, làm ơn đó đón em về đi. Em muốn được về nhà của chúng mình…”.

Tai Phong ù đi, anh chỉ loáng thoáng nghe tiếng Trân thổn thức trong nước mắt. Trân bị ung thư?

Tắt điện thoại, Phong đứng nhìn chằm chằm vào gương trong nhà tắm. Qua lớp kính mờ mờ là gương mặt của thằng đàn ông như đang say rượu, nhợt nhạt, mắt sau hoắm, vằn vện những tia đỏ, thất thần.

Những ngày yêu đương nồng nàn nhất, Phong đã thề sống thề chết là dù Trân có già, có xấu, có thế nào nữa thì Phong vẫn yêu Trân, không bao giờ từ bỏ cô. Trân nhéo nhẹ vào mũi anh, cười khanh khách: “Để xem, anh có thực hiện được không…”.

Cuộc đời nào ai ngờ… Có lẽ cuộc đời anh cũng được sắp đặt hết rồi, có bất cũng chỉ là ông trời muốn giữ bí mật đến phút cuối cùng mà thôi.

Phong một mặt xin nghỉ phép, một mặt thông qua công ty du lịch làm gấp giấy tờ đi New Zealand đón Trân. Anh miên man với suy nghĩ liệu Trân đã nhận ra trăng ở nơi ấy và ở đây chỉ là một thôi không?

Tối hôm ấy Phong rủ Nguyệt đi ăn. Giọng Nguyệt pha lẫn tiếng cười “Em cũng định gặp anh”.

Vẫn là quán Hội An nơi hẻm nhỏ ở Tân Bình, từ hôm đầu đi ăn với nhau đến giờ, hai người mới quay lại. Hoa trang rụng đầy cả sân. Cánh hoa rầu rầu, bạc phếch.

Vừa ngồi chưa nóng chỗ, Nguyệt như không thể giữ bí mật được lâu. Cô mở túi lấy một chiếc hộp nhỏ, để lên bàn rồi đẩy về phía Phong, mắt long lanh, hai má ửng đỏ.

– Em mới lĩnh lương, thấy cái này hợp với anh, em nghĩ chắc anh sẽ thích.

Phong mở hộp, là một chiếc đồng hồ đắt tiền, vỏ bằng bạc, mặt đá đen phản chiếu những nếp nhăn mới hằn trên trán Phong. Mới có một đêm Phong như già đi mấy tuổi.

Dạ dày Phong như có ai đang bóp nghẹt, rồi cuộn lại làm anh tức thở. Phong cúi đầu, lẳng lặng bỏ chiếc đồng hồ vào hộp.

– Cảm ơn em, anh có rồi.

Nguyệt nhìn anh, cảm giác như có nghìn cái kim đang châm lên mặt cô. Phải chi trước khi đi, cô bôi thêm một lớp phấn dày hơn nữa, nhìn cô như con hề thì cũng đỡ thấy xấu hổ hơn lúc này. Nguyệt bỏ vào trong toilet, còn lại Phong một mình, thẫn thờ. Anh bỏ chiếc hộp đồng hồ vào túi của Nguyệt. Anh chợt đưa tay vào túi quyền, cái dậy chuyền có mặt hình ngôi sao vẫn còn nằm yên trong đó. Phong chưa kịp tặng cô, mà có lẽ, cô cũng chẳng cần đến ngôi sao lẻ loi này nữa.

Lúc chia tay, chẳng ai nói với ai câu nào. Thức ăn cũng chẳng ai buồn đụng đũa, lạnh ngắt. Nguyệt cầm chùm chía khoá đặt lên bàn rồi bước ra cửa. Cô dẫm lên những bông hoa trang bé tí, xơ xác, chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại quay đầu nhìn. Chùm chía khoá nhà Phong nằm chỏng chơ trên bàn, Nguyệt vẫn chưa kịp dùng đến lần nào.

Hương hoa trang nhè nhẹ thoang thoảng trong không gian trầm, buồn buồn, quyện vào giọng khàn khàn của Bảo Yên nơi quán vắng: “Đêm chia ly sao mà chẳng nói? Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi. Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối. Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi…

PHONG ĐI NEW ZEALAND MỘT TUẦN, làm thủ tục đưa Trân về tiếp tục chữa trị. Lúc gặp Trân trong bệnh viện, anh thấy tim mình mềm nhũn. Trân chỉ có một mình, xanh xao, tiều tuỵ. Đâu rồi vẻ mơn mởn đầy sức sống khi cô còn trong vòng tay anh? Đâu rồi ánh mắt mơ màng khi có nói với anh về vùng đấy như lời chia tay?

Ngay khoảnh khoắc nhìn thấy trân, nhỏ bé và cô đơn, Phong đã biết rằng anh phải lo cho cô. Đó là trách nhiệm, anh không thể làm khác.

Mỗi ngày Phong đều đưa Trân đi bệnh viện khám và chạy hoá trị. Căn hộ anh nồng nặc mùi thuốc tây và sát trùng. Mỗi khi tỉnh, Trân muốn Phong ngồi cạnh cô. Bày tay gầy guộc, run rẩy nắm lấy tay Phong như sợ anh sẽ đi mất.

– Em xin lỗi đã làm khổ anh. Em đã không chọn nhầm người.

Khi Trân ngủ, Phong thường ngồi ban-công nhìn ra ngoài. Có những đêm tối như mực, không sao, không trăng, nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn thấy giọt nước mắt lấp lánh trên khoé mắt Nguyệt. Gương mặt cô bàng bạc và thổn thức dưới trăng. Anh xâu chùm chìa khoá của anh và của Nguyệt thành một. Anh không muốn trả nó lại cho Nguyệt. Anh coi nó là món quà kỷ niệm đầu tiên và cuối cùng để nhớ về cô.

Anh và Nguyệt chưa từng nói lời yêu. Nhưng anh biết anh rung động trước Nguyệt và cô cũng vậy. Anh cũng không tìm được lý do nói Nguyệt chờ anh. Anh làm sao mở miệng nói với cô là: “Em chờ anh, Trân đi rồi, chúng ta sẽ thuộc về nhau”. Làm vậy chẳng phải quá độc ác với Trân sao? Anh đâu phải loại người như vậy?

Bệnh Trân ngày càng nặng, phải vào viện để tiện theo dõi. Một lần, trên đường đến bệnh viện, anh nhận được điện thoại của Nguyệt.

– Ngày 1-5 em cưới. Anh đến nhé!

Phong mở radio. Kênh giao thông phát lại bài hát No Woman No Cry của Joan Baez. Anh lại thấy Nguyệt ngôi bên cạnh, vừa hát vừa cười, mắt lấp lánh sao.

Phong nhắn lại rằng hôm đấy anh đi công tác, không thể dự đám cưới cô được. Anh chúc cô hạnh phúc.

Nguyệt cưới không lâu sau khi Trân ra đi. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, nước mắt Trân tuôn ra ướt cả làn da nhăn nheo, trắng bệch khônh còn sức sống. Môi cô mấp máy, dường như còn nhiều điều chưa nói với anh.

Phong nắm chặt bàn tay khô lạnh của Trân. Anh không còn yêu trân nhưng trái tim vẫn quặn thắt. Giờ thì anh đã hiểu “một ngày làm vợ chồng, cả đời mang ân nghĩa”.

THỜI GIAN TRÔI QUA, đã mấy mùa trăng tròn rồi Phong không nhớ nữa… Một ngày, Phong vô tình gặp Nguyệt ở siêu thị lớn. Nguyệt đầy đặn hơn, bụng lùm lùm. Cô giới thiệu người đàn ông đi cùng, tay đang giữ xe đẩy: “Chồng em”. Rồi cô quay sang chồng, nói nhanh: “Anh Phong, bạn cũ”.

Tối đó, anh ra quán Hội An ngồi một mình. Hoa trang từng chùm treo lủng lẳng, đung đưa trong gió. Máy nhạc của quán bị hỏng. Bảo Yến thôi không cất giọng khàn khàn lên nữa. Cơ hồ xung quanh Phong chẳng còn ai, chỉ còn gương mặt Nguyệt bàng bạc dưới trăng.

Nguồn: tumblr

Đăng ngày: bởi

https://danhngon.net/wp-content/uploads/2014/03/chia-khoa-cuoi-cung.jpg vi 2014-03-24T17:21:51+07:00 DanhNgon.Net