Tác giả: Phan Ý Yên

Những câu nói hay, trích dẫn hay trong những tác phẩm của Phan Ý Yên được DanhNgon.Net sưu tầm và chọn lọc.

phan ý yênNữ nhà văn trẻ của Việt Nam, hiện cô đang sinh sống và làm việc tại Tp. Hồ Chí Minh.
  • Họ và tên: Nguyễn Hoàng Phương Thảo
  • Ngày sinh: 27/02/1985
  • Quê quán: Đà nẵng
  • Tác phẩm: Suốt một mùa đông, Người lớn cô đơn, Đường về nhà, Em là để yêu,Tôi Là Một Nỗi Buồn Nhỏ – Đang Chậm Rãi Thở…, Tình Yêu Là Không Ai Muốn Bỏ Đi, Cà phê với người lạ…
  • Website/Blog: https://www.facebook.com/phanyyen

Mối tình đầu đôi khi không phải là người mà bạn dành tặng nụ hôn đầu hay người mà bạn hẹn hò lần đầu tiên. Mối tình đầu tiên sẽ là người mà cho dù có gặp gỡ ai bạn cũng sẽ vô tình so sánh với người đấy, là người mà dẫu đã cố quên biết bao lần, họ vẫn lì lợm ở lại trong tim bạn. Lúc ấy, họ mới chính là người yêu đầu tiên của bạn.

Tác giả:

Khi bạn thực sự quan tâm đến ai đó, lỗi lầm của họ sẽ không bao giờ có thể thay đổi được tình cảm của bạn. Bởi chỉ lý trí là nổi giận, còn trái tim mãi mãi giữ những nhịp yêu thương…

Chỉ ước ao với ai đó trên hành tinh bận rộn này, mình thật sự quan trọng, quan trọng đến mức tuyệt đối, đến mức ích kỉ

Nếu người ta có thể hạnh phúc với tất thảy mọi điều bé nhỏ. Thì người ta cũng hoàn toàn có thể đau khổ bởi chúng. Chân thì bước đi rồi mà đầu vẫn ngoảnh lại nhìn. Chính là như vậy đấy! Là tự mình chơi trò chơi giằng dưa với chính mình. Là tự mình không cam tâm. Là tự mình không thể buông bỏ hết. Là tự mình nhớ. Là tự mình thương. Chỉ tội một điều. Là chẳng bao giờ tự mình yêu mình hết cả.

Tác giả:

Bạn đã bao giờ nghĩ mình có đủ dũng khí để nói lên hai tiếng ❝Đừng đi!❞ với người mà bạn không muốn buông tay hay chưa? Với một vài người, đó là sự yếu đuối và bất lực. Nhưng tôi lại nghĩ, con người cần rất nhiều can đảm để thốt ra được hai tiếng ngắn ngủi kia. Bởi vì phải tổn thương sâu sắc, phải đặt nặng sự hiện diện của đối phương, phải yêu, phải thương, phải bỏ quên bản thân mình… thì mới có thể níu giữ ai đó đến vậy!

Hãy nói chuyện với những người lạ, nghe thêm nhiều câu chuyện khác nhau. Nhưng không phải để phán xét, để thấy mình cao cả tốt đẹp hơn người ta mà để học cách bao dung với mọi chuyện. Ai cũng có thể mất hết và lạc bước đôi lần. Bạn cũng vậy. Không có gì đảm bảo tương lai đâu nên đừng vội vã

Tác giả:
Từ khóa:

Bạn sẽ biết rõ một người hơn rất nhiều dựa vào những gì anh ta thể hiện vào những ngày cuối cùng của một mối quan hệ chứ không phải bởi những gì anh ta đã làm vào buổi đầu tiên.

Một mối quan hệ tốt là mối quan hệ không ảo tưởng về đối phương

Những người mà bạn khó buông bỏ nhất thật ra chính là những người chưa bao giờ thuộc về bạn.

Mối tình đầu đôi khi không phải là người mà bạn dành tặng nụ hôn đầu hay người mà bạn hẹn hò lần đầu tiên.
Mối tình đầu tiên sẽ là người mà cho dù có gặp gỡ ai bạn cũng sẽ vô tình so sánh với người đấy, là người mà dẫu đã cố quên biết bao lần, họ vẫn lì lợm ở lại trong tim bạn. Lúc ấy, họ mới chính là người yêu đầu tiên của bạn

Điều đáng sợ nhất mà một người phải đối diện không phải là thất bại hay mất mát. Mà chính là lúc tỉnh giấc mỗi buổi sáng, không mong muốn gì, không khát khao gì. Bởi vì trái tim rỗng toác. Bất mãn với cả chính bản thân mình. Khi ấy, có lẽ điều kỳ diệu là một từ ngữ quá xa xỉ và nực cười. Nhưng rồi, chúng ta cũng phải tự cứu chính mình thôi. Bạn luôn có sự lựa chọn, ngay cả khi cùng cực nhất. Là đứng lên và đi hay đứng lại rồi bị quên lãng. Quyền quyết định thuộc về bạn.

Có người bảo đừng đặt tên cho những điều đã trở thành quá khứ vì sẽ chỉ càng khiến bản thân không muốn buông tay. Cơ mà phải làm thế nào khi ngay từ lúc mới gặp gỡ, trong lòng đã chỉ biết hát lên rằng “anh như cánh buồm đỏ thắm em cổ tích xưa”?

Khoảnh khắc cô độc nhất là khi bạn phải tự nói với chính mình: Mình thương mình mà, có phải không?

Không có chiến tranh. Không có sinh ly tử biệt. Không có bom đạn khủng bố. Không có vũ khí hóa học, quái vật ngoài hành tinh. Vậy mà im lặng đôi khi có thể giết chết người.

Tác giả:

Điều đáng sợ nhất mà một người phải đối diện không phải là thất bại hay mất mát. Mà chính là lúc tỉnh giấc mỗi buổi sáng, không mong muốn gì, không khát khao gì. Bởi vì trái tim rỗng toác. Bất mãn với cả chính bản thân mình. Khi ấy, có lẽ điều kỳ diệu là một từ ngữ quá xa xỉ và nực cười. Nhưng rồi, chúng ta cũng phải tự cứu chính mình thôi. Bạn luôn có sự lựa chọn, ngay cả khi cùng cực nhất. Là đứng lên và đi hay đứng lại rồi bị quên lãng. Quyền quyết định thuộc về bạn!