Tiếng thổn thức của một trái tim đang yêu là một nhạc điệu du dương, thánh thót nhất trong các loại âm nhạc ở trần gian.
Âm nhạc có một ma lực có thể cảm hóa lòng người hướng tới cái thiện, cũng có thể dẫn người ta đi trên con đường trụy lạc.
Ca sĩ có một cái bệnh: khi bạn bè tụ tập mời họ hát góp vui, họ luôn tìm cách từ chối, nhưng nếu không có ai mời họ hát, khi đó họ lại hát không ngừng.
Âm nhạc là thảo nguyên rộng lớn nhất, tự do nhất để sức tưởng tượng khai phá.
Điều kì diệu của âm nhạc hiện đại nằm ở chỗ nếu bạn diễn tấu sai, sẽ không có ai biết.
Thơ không phải là một ý kiến suông. Nó là một ca khúc được cất lên từ miệng vết thương hoặc từ một nụ cười.
Người tràn ngập âm nhạc trong lòng mới có thể tràn ngập lòng yêu mến đối với những thứ đẹp đẽ nhất.
Nếu không có tài sản văn hóa – tri thức, văn hóa, nghệ thuật, âm nhạc cùng với mọi hình thức cái đẹp biểu hiện ra, cuộc sống sẽ trở nên đơn điệu, ích kỉ, từ đó đã mất đi hạnh phúc chân chính của con người.
Lo buồn của học giả là hiếu thắng, lo buồn của nhà âm nhạc là ảo tưởng, lo buồn của quan hầu là giảo hoạt, lo buồn của người đàn bà là soi mói, lo buồn của người đang yêu là tập hợp của tất cả những thứ ấy.