Tôi là một người chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Tôi không muốn bước ra ngoài, mà cũng chẳng dám bước ra ngoài. Tôi là một người bên ngoài tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại rất mềm yếu. Tôi đa sầu đa cảm, nhưng trước mặt người khác lại luôn mỉm cười, khiến ai cũng nghĩ rằng tôi là một cô gái hạnh phúc luôn hiểu thế nào là đủ. Tôi học được cách đối xử tốt với người khác, nhưng lại không học được cách đối xử tốt với chính mình. Tôi học được sự khoan dung, tôi có thể tha thứ cho những người làm tổn thương tôi, nhưng lại chẳng thể tha thứ cho những lỗi lầm đã qua của bản thân.
Một trong những điều kỳ diệu được trao cho con người chúng ta là khát khao không thể dập tắt đạt được giấc mơ về cuộc sống tốt đẹp hơn, và khả năng lập mục tiêu để sống những giấc mơ đó.
One of the amazing things we have been given as humans is the unquenchable desire to have dreams of a better life, and the ability to establish goals to live out those dreams.
Tôi là người lạc quan bởi tôi tin rằng con người cao quý và đáng kính trọng, và một số người thực sự thông minh. Tôi có cách nhìn rất lạc quan về cá nhân. Là một cá nhân, con người vốn đã tốt đẹp. Tôi có cách nhìn hơi bi quan về con người theo nhóm. Và tôi vẫn cực kỳ quan ngại khi tôi thấy những gì đang xảy ra ở đất nước chúng ta, nơi theo nhiều cách đúng là một nơi may mắn nhất trên thế giới. Chúng ta dường như không quan tâm nhiều tới việc biến đất nước của chúng ta thành một nơi tốt đẹp hơn cho con trẻ.
I’m an optimist in the sense that I believe humans are noble and honorable, and some of them are really smart. I have a very optimistic view of individuals. As individuals, people are inherently good. I have a somewhat more pessimistic view of people in groups. And I remain extremely concerned when I see what’s happening in our country, which is in many ways the luckiest place in the world. We don’t seem to be excited about making our country a better place for our kids.
Có những người rất kì lạ. Họ thích vờn người thương mình bằng cách vừa nắm vừa buông. Không phải kiểu yêu không ràng buộc hay tôn trọng cuộc sống riêng của nhau, mà là kiểu cứ để đó, khi cần thì lại tìm về, tìm về thì phải có ở đó, không được biến mất, không được đi đâu. Chỉ ở đó và chờ mỗi họ, chờ đến khi họ cần thì họ lại ngọt ngào một tí, tình cảm một tí, nửa vời một tí. Còn bình thường, thì cứ lạnh nhạt, thờ ơ, nhìn đó, thấy đó, rồi để đó. Thứ tình cảm đó, là một sự lựa chọn tạm bợ, đừng ngu ngốc chờ tàu thuỷ ở sân bay nhé…
Chúng ta chẳng thể tử tế với nhau nơi đây, dù chỉ trong một giờ. Chúng ta thì thầm, chỉ trỏ, cười khẽ mỉa mai trước nỗi tủi thẹn của anh em đồng loại; dù nhìn như thế nào, loài người chúng ta là giống loài nhỏ mọn.
We cannot be kind to each other here for even an hour. We whisper, and hint, and chuckle and grin at our brother’s shame; however you take it we men are a little breed.
Con người tựu thành hay hủy diệt là do bản thân. Trong xưởng đúc của tư duy, anh ta rèn lên những vũ khí mà anh ta dùng để hủy diệt chính mình. Anh ta cũng tạo ra những công cụ mà anh ta dùng để xây dựng cho mình những tòa lâu đài tráng lệ của niềm vui, sức mạnh và sự yên bình.
Man is made or unmade by himself. In the armory of thought he forges the weapons by which he destroys himself. He also fashions the tools with which he builds for himself heavenly mansions of joy and strength and peace.
Thời gian của bạn có hạn, do đó, đừng nên lãng phí nó vì cuộc sống của người khác. Đừng bị mắc kẹt bởi những giáo điều, đó là sống vì những suy nghĩ của người khác. Đừng để tiếng ồn của các ý kiến khác làm lấn át đi tiếng nói của chính bạn. Và điều quan trọng nhất, có can đảm để sống theo trái tim và trực giác của chính mình. Chính trái tim và trực giác mới là thứ biết được bạn muốn gì và bạn sẽ trở thành thế nào. Mọi thứ còn lại, chỉ là thứ yếu
Về bản chất, con người là loài động vật mang tính xã hội; một cá nhân phi xã hội một cách tự nhiên và không phải tình cờ thì hoặc ở dưới sự chú ý của chúng ta hoặc ở trên con người. Xã hội là điều gì đó đi trước cá nhân. Bất cứ ai không thể sống cuộc sống thông thường hoặc độc lập quá mức cần thiết, và vì vậy không hòa vào xã hội, người đó hoặc là thú dữ, hoặc là thần thánh.
Man is by nature a social animal; an individual who is unsocial naturally and not accidentally is either beneath our notice or more than human. Society is something that precedes the individual. Anyone who either cannot lead the common life or is so self-sufficient as not to need to, and therefore does not partake of society, is either a beast or a god.
Con người chẳng bao giờ thực sự là kẻ theo thuyết định mệnh, hay thậm chí người khắc kỷ. Con người thường liều mạng chống lại số phận mình, vĩnh viễn dũng cảm đặt mình bên ngoài sự chi phối của thần linh. Không nghi ngờ rằng cuộc chiến này thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, bởi nó ủng hộ kẻ mạnh mẽ can trường. Nó cũng thúc đẩy cái đẹp, bởi những người yếu đuối hơn thường tìm cách trốn thoát khỏi thế giới vô vọng và khắc nghiệt bằng cách tạo ra một thế giới đáng yêu hơn cho mình.
Man is never honestly the fatalist, nor even the stoic. He fights his fate, often desperately. He is forever entering bold exceptions to the rulings of the bench of gods. This fighting, no doubt, makes for human progress, for it favors the strong and the brave. It also makes for beauty, for lesser men try to escape from a hopeless and intolerable world by creating a more lovely one of their own.
[7 điều chú ý khi nhìn nhận một người]
1. Nhìn vào bạn bè của anh ta, xem họ là những người như thế nào?
2. Nhìn vào cách anh ta tiêu tiền, tiêu tiền vào những việc gì?
3. Nhìn vào cách anh ta nói chuyện, để ý tâm tình lẫn cách nhìn nhận mọi sự việc.
4. Nhìn vào sở thích và đam mê của anh ta.
5. Để ý xem anh ta có tôn trọng người khác hay không?
6. Nhìn vào thái độ đối với chuyện nhỏ nhặt bình thường của anh ta.
7. Nhìn vào chuẩn mực đạo đức và sự thành thật của con người anh ta.