Đôi khi tôi chỉ mong sao được yên tĩnh một mình, không có bất cứ điều gì có thể làm phiền thôi. Đừng nói tôi lạnh lùng, cũng đừng nói tôi vô tình. Tôi thể hiện rằng mình không quan tâm, trên gương mặt tôi thể hiện rằng sao cũng được, nhưng liệu ai biết có những khi trong thâm tâm tôi cuộn sóng lao đến cùng cực của sự thất vọng.
Sống đơn giản, thế giới này chính là cổ tích. Tâm phức tạp, thế giới này liền trở thành một mê cung.
Buồn bã – là do luôn lấy lỗi lầm của người khác để trừng phạt bản thân mình.
Phiền muộn – là do luôn dùng quá khứ đã qua để hành hạ chính mình
Hối hận – là do luôn đem những chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được rồi trách móc bản thân.
Lo lắng – là do luôn lấy những điều sợ bóng sợ gió để dọa bản thân mình.
Cô đơn – là do luôn tự giam bản thân vào một nhà ngục do chính mình tạo ra.
Tự ti – là do luôn lấy ưu điểm của người khác so với khuyết điểm của bản thân.
Hãy gạt bỏ hết những điều trên, có lẽ cuộc sống của bạn sẽ nhẹ nhàng vui vẻ hơn một chút chăng?
Anh bận, quên mất em cũng cần có người ở bên. Anh bận, quên mất rằng em cũng sẽ cô đơn. Anh bận, quên mất em đang đợi điện thoại của anh. Anh bận, quên mất những lời hứa anh nói cùng em. Nhưng anh có biết không, tình yêu không phải là đợi khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì mới cảm thấy trân trọng.
Chúng ta đã bao lâu rồi chưa liên lạc với nhau? Có cảm giác cả đời này em sẽ chẳng thể gặp lại anh nữa. Có những chuyện, không nói ra coi như đó là một đoạn kết, nói ra rồi sẽ trở thành một vết sẹo. Có những bí mật không thể nói, liệu về sau có trở thành lý do khiến hai chúng ta mãi mãi không bao giờ có thể gặp lại nữa? Em cứ nghĩ, rất nhiều năm về sau, nếu như anh và em không còn liên lạc, thế nhưng một ngày, đứng giữa biển người, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương, phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra một câu chào hỏi?
Đời người là một vở kịch, mỗi người chúng ta đều là nhân vật chính. Có những nhân vật thật tĩnh lặng, có những nhân vật lại rất khoan dung. Còn có những người lại mãi không thể buông tay được, lâu dần liền biến thành một gánh nặng. Gánh nặng càng nhiều, đời người lại càng không vui vẻ. Kiếp người u sầu, xin hãy dùng một trái tim kiên định cùng tâm tư bình tĩnh để đối mặt, đừng bao giờ muộn phiền hối hận vì những điều đã qua.
Đối với một người con gái, tình yêu chính là cuộc sống. Thế nhưng đối với một người đàn ông, tình yêu chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong cuộc sống của anh ta mà thôi. Bất luận khi mới bắt đầu anh ta hứa hẹn thế nào, đến khi phải đối mặt đưa ra sự lựa chọn, đàn ông vĩnh viễn luôn thực tế và lý trí hơn phụ nữ rất nhiều.
Đừng hận một người mà bạn đã từng yêu, đừng cố tìm hiểu lý do chia tay, đừng suy nghĩ quá nhiều về những điều phức tạp. Bất luận cuộc sống này có bao phần khó khăn, cuối cùng bạn chắc chắn sẽ tìm được một người khiến bạn cam tâm tình nguyện ngốc nghếch yêu người ấy. Sẽ không ai thay bạn chịu đựng tất cả nỗi đau thương, con người rồi sẽ phải học cách trưởng thành. Quay người lại, để cho bản thân vui vẻ hạnh phúc…
Thật ra, ai thích bạn, bạn đều có thể cảm nhận được. Anh ấy có yêu bạn hay không, có để ý bạn hay không, bạn cũng đều cảm nhận được. Có những lúc, bạn rất thông minh, thế nhưng bạn lại ngốc nghếch ở chỗ luôn có thói quen tự lừa gạt chính mình. Bạn hứa những điều mình không thể giữ lời, cố chấp những điều không nên cố chấp. Chuyện tình yêu, không thể miễn cưỡng được, người không thể bước vào trái tim bạn thì hãy để anh ấy đi đi, thế giới bạn không có cách nào bước vào được thì hãy quay đầu lại thôi.
Vào một thời khắc nào đó, chúng ta đều tưởng rằng bản thân đã trưởng thành rồi. Thế nhưng cho đến một ngày, cuối cùng mới nhận ra, hàm nghĩa của từ “trưởng thành” còn bao gồm dũng cảm, trách nhiệm, kiên cường và bắt buộc phải có hy sinh. Đối mặt với cuộc sống này, chúng ta mãi mãi chỉ là những đứa trẻ. Thực ra, trước khi thực sự trưởng thành, chúng ta đều không hiểu được thế nào là yêu và được yêu.
Không thể quan tâm nổi, vậy đừng quan tâm nữa.
Không thể có được, vậy cũng chẳng cần nữa.
Nghĩ không thông, vậy đừng nghĩ nữa.
Có những lúc, chúng ta không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cứ thuận theo trái tim mình là đủ. Cuộc sống này là một chuyến đi cô độc, một mình bạn bước đi, một mình chạy trong cơn bão, một mình lưu lạc; khóc một mình, cười một mình, mạnh mẽ một mình. Cuộc sống chính là như vậy, một lần đau khổ là một lần bạn tự gột rửa chính bản thân, một lần tổn thương là một lần tỉnh giấc. Đã từng bước qua, đã từng mệt mỏi, đã từng rơi nước mắt, chỉ có như vậy bạn mới có thể trưởng thành.